Đế Quân

Chương 765: Giết




- Tiếu Khuê, hôm nay nếu ta không san bằng Thiên Nhất Môn, ta thề không làm người!

Thanh âm khàn khàn mà bình thản, lại làm cả thiên địa mơ hồ run rẩy lên…

Sát ý thao thiên, bao phủ cả thiên địa, phong vân khuấy động, mây mù cuồn cuộn, trong lúc nhất thời sấm chớp vang rền, giống như một câu nói liền quấy động thiên cơ.

- Thần Dạ!

Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên nắm lấy bả vai Thần Dạ, bọn họ đều cảm nhận được tâm tình của hắn trong giờ phút này, bọn họ càng hiểu được những cố gắng của hắn chính là vì giải cứu mẫu thân, làm hết thảy chỉ vì sự bình an cùng tự do của người trong nhà.

Tử Huyên khẽ cắn môi, nàng cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng hắn, trong ba năm nay hai người cơ hồ đều ở chung một chỗ cùng nhau cố gắng, điều này không ai rõ ràng hơn nàng.

Toàn bộ người của Thiên Nhất Môn cùng Thiên Sương Môn đều cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt Tiếu Khuê thâm trầm cười to:

- San bằng Thiên Nhất Môn chúng ta? Thần Dạ, ngươi nằm mơ!

Nghe nói như thế Thần Dạ ngẩng mặt lên trời hít sâu một hơi, cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi hiểu được lời của ta không hề lừa dối!

Trong lòng Tiếu Khuê vừa bộc phát sát ý, hai tay chợt động đã bắt được Thần lão gia tử cùng Lâm lão tới trước người, quát:

- Thần Dạ, muốn bọn hắn còn sống thì ngoan ngoãn nghe điều kiện của bổn tọa. Nếu không…

- Dạ nhi, đi nhanh lên, đi nhanh lên!

Ánh mắt Thần lão gia tử vẫn sắc bén như ngày trước, nhìn cháu trai tuổi nhỏ đã tới cảnh giới lực huyền, thật sự là quá mạnh mẽ…

Thần Dạ lắc đầu, cười nói:

- Nói đi, điều kiện gì?

Tiếu Khuê lạnh lùng nói:

- Rất đơn giản, ngươi tự phế tu vi, vĩnh viễn ở lại Thiên Nhất Môn làm con tin. Bổn tọa đáp ứng thả hai lão gia hỏa này về hưởng thiên luân chi nhạc.

- Ta không ở nhà, như thế nào xưng là hưởng thiên luân chi nhạc!

Thần Dạ cười lạnh, trong mắt lóe hàn ý tràn ngập:

- Tiếu Khuê, lười nhiều lời với ngươi. Sát ý trong lòng ta đã không còn cách nào tiếp tục áp chế…

- Thần Dạ, chỉ cần ngươi tiến thêm một bước hai lão gia hỏa này liền…

Lời đang nói đột ngột ngừng bặt, ánh mắt Tiếu Khuê như cá chết, ánh mắt ngây dại nhìn thấy một đạo thân ảnh như u linh xuất hiện trước mặt của hắn, sau đó thật dễ dàng mang đi Thần lão gia tử cùng Lâm lão, mà bản thân hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.

Bởi vì không gian quanh thân hắn đã bị cô đọng lại, cho dù hắn là cao thủ địa huyền cũng không thể phá vỡ.

- Hoàng…hoàng huyền cao thủ!

Tiếu Khuê trợn mắt há hốc mồm, mặt xám như tro tàn. Vô luận hắn tự tin ra sao nhưng đối mặt cao thủ hoàng huyền đều không có chút ý phản kháng.

- Hai vị gia gia!

Bàn tay huy động đem xích sắt chặt đứt, Thần Dạ quỳ sụp dưới đất.

Ba năm trước đây trong hoàng cung Đại Hoa, nếu không có lão gia tử người của Thần gia chưa chắc có thể bình an rời đi. Lão gia tử biết rõ đến Thiên Nhất Môn sẽ có kết cục thế nào, nhưng vẫn kiên quyết lưu lại mà buộc họ rời đi.

- Hai vị gia gia, thật xin lỗi đã làm cho hai người chịu khổ!

Mối hận trong lòng Thần Dạ đã dâng cao tới tột đỉnh.

- Dạ nhi, mau đứng lên, đứng lên! Chỉ cần ở nhà vẫn tốt, chúng ta chịu chút khổ cũng là đáng được.

Thần lão gia tử cả đời sát phạt quyết đoán, giờ phút này nhịn không được lão lệ tung hoành. Thần Dạ có thể đến nơi đây, chẳng những tu vi tiến nhanh còn làm cho mọi người hiểu được, chuyện ở Đại Hoa hoàng triều đã giải quyết hoàn mỹ.

Hắn thật vui mừng.

- Mọi người vẫn tốt, chỉ chờ đợi gia gia cùng Lâm lão đi trở về.

Thần Dạ nắm tay hai vị lão nhân, sau đó buông ra, nói:

- Tử Huyên, chiếu cố hai vị gia gia.

Dứt lời thân ảnh của hắn đã lướt nhanh tới trước mặt Tiếu Khuê, sát ý quấy động thiên địa, chẳng khác gì thiên lôi đánh xuống.

- Tiếu Khuê, ngươi thật đáng chết!

Không gian đọng lại nháy mắt vỡ vụn, thân ảnh Tiếu Khuê không tự chủ được bật lui ra sau mấy chục thước. Sau đó hắn mới dám đối diện ánh mắt của Thần Dạ, trong mắt dấy lên nỗi sợ hãi thật sâu, trong phe cánh của đối phương có được cao thủ hoàng huyền!

- Hiện tại biết sợ, đã trễ rồi!

Thần Dạ đứng giữa không trung nhìn Tiếu Khuê, trong ánh mắt đã điên cuồng còn mang theo trào phúng:

- Nhưng ta vẫn nguyện ý cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi thắng ta sẽ trả tự do cho ngươi. Từ nay về sau không tiếp tục quấy rầy!

- Thần Dạ!

Tuy rằng kiêng kỵ cao thủ hoàng huyền của đối phương, nhưng dù sao tu vi Thần Dạ chưa đạt tới, hắn quát:

- Muốn cùng ta đường đường chính chính một trận tử chiến. Được! Bổn tọa cho ngươi cơ hội này!

Nghe vậy Thần Dạ cười to:

- Tiếu Khuê, giết ngươi không cần dùng quá nhiều người!

Phía chân trời đột nhiên thoáng hiện u quang, chỉ nháy mắt đã giống như có một tấm màn đen bao phủ cả Thiên Nhất Môn, từ trung tâm hắc mạc có một đạo thân ảnh bay xuống, nương theo sau là hắc mạc cũng rơi xuống.

Lúc này Tiếu Khuê đầy tự tin cũng không tránh né, đón lấy thân ảnh kia lao tới, tu vi địa huyền nhị trọng hoàn toàn thi triển, kình khí cường đại trực tiếp làm không gian chung quanh xuất hiện từng vòng gợn sóng, âm phong bén nhọn không ngừng nổ vang.

Hai đại thân ảnh lướt qua trường không ầm ầm va chạm thẳng vào nhau.

Sau đó chỉ nghe được thanh âm nổ tung như sấm sét, chỉ nháy mắt khí kình năng lượng khổng lồ từ nơi va chạm mãnh liệt bạo phát, khí kình khủng bố đem hắc mạc đánh vỡ, ánh mặt trời chiếu vào làm quảng trường bên dưới rốt cục chiếu xuống ánh sáng.

Nhìn qua Tiếu Khuê như chiếm thượng phong, nhưng lúc này sắc mặt hắn đại biến. Bởi vì hắn phát hiện hắc mạc đang bắt đầu khởi động lực cắn nuốt cường đại, vừa công kích cũng vừa cắn nuốt kình khí của hắn.

Nếu tình thế tiếp tục như vậy tu vi của Tiếu Khuê không cách nào phát huy hoàn toàn, mà Thần Dạ lại được lực cắn nuốt trợ giúp oanh tan kình khí của đối phương, đồng thời công kích của Thần Dạ vọt thẳng tới trước lồng ngực của hắn.

- Phốc xuy!

Tiếu Khuê phun ra ngụm máu tươi, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ chấn rơi xuống đất.

Nhìn thấy chỉ va chạm một chiêu Tiếu Khuê đã thua, sắc mặt người của Thiên Nhất Môn cùng Thiên Sương Môn đều trắng bệch. Cao thủ vượt cấp khiêu chiến bọn hắn từng gặp qua, nhưng như Thần Dạ thật sự làm người kinh hãi.

- Tiếu Khuê, cho ngươi tận mắt nhìn thấy Thiên Nhất Môn bị san bằng như thế nào!

Thần Dạ bừa bãi cười to, vung tay, ngũ thải quang mang bao phủ xuống bên dưới, chỉ một thoáng cả Thiên Nhất Môn đều bị bao trùm.

Từ khi sống lại giấc mộng kia giống như ác ma giày vò chưa từng tan biến qua.

Mấy năm nay không ai hiểu được hắn bị ác mộng kia làm hắn thống khổ như thế nào.

Cho nên dù hôm nay trôi qua, ác mộng sẽ rời xa vĩnh viễn, vận mệnh cũng đi theo thay đổi, nhưng trong lòng hắn chưa từng được thả lỏng, bởi vì đó là chuyện mà kiếp trước hắn từng trải qua.

Bởi vì tới hiện tại hắn vẫn chưa tới thời khắc được thả lỏng…

Bên trong ngũ thải quang mang, ngoại trừ môn chủ Thiên Sương Môn, những kẻ đối địch còn lại đều cảm giác có một cỗ hấp lực cường đại dẫn dắt bọn hắn bay thẳng về hướng trung tâm ngũ thải quang mang kia.