Đế Quân

Chương 764: San bằng




Cuối cùng Thần Dạ phá không bay tới, trên Thiên Đao bạo tuôn đao mang, ngay sau công kích của Diệp Thước đã chém thẳng lên mũi tên.

- Bồng bồng bồng bồng!

Liên tục bốn đạo tiếng vang nổ tung, lực trùng kích của mũi tên đích xác vô cùng cường đại, lực liên thủ của bốn người không ngờ đều bị chấn lui ra sau, khóe môi tràn ra tia vết máu.

Nhưng cuối cùng mũi tên kia vẫn bị run rẩy lên, sau đó răng rắc một tiếng nứt toác, hóa thành hư vô dung nhập vào trong không gian.

Mũi tên bị phá, sắc mặt Tiếu Khuê thay đổi, hắn biết chỉ bằng vào một kích này không cách nào đồng thời đánh chết mọi người, chỉ làm bốn người kia có chút ít tổn thương mà thôi, hơn nữa không quá nghiêm trọng, điều này vượt ngoài dự liệu của hắn.

Khó trách bọn hắn tạo thành động tĩnh lớn như vậy trong đế đô Đại Hoa, còn dám tấn công Thiên Nhất Môn!

- Tiếu Khuê, giao ra gia gia của ta cùng Lâm lão!

Lau vết máu, Thần Dạ gầm lên.

- Muốn bổn tọa thả hai lão gia hỏa, hắc hắc, không dễ dàng như vậy…

Tiếu Khuê cười dữ tợn, hai bàn tay huy động, hơn ngàn người trên quảng trường trực tiếp vây quanh nhóm người Thần Dạ, thanh âm Tiếu Khuê hung dữ quát:

- Thần Dạ, đám người các ngươi đích xác khó đối phó, nhưng con kiến nhiều cũng cắn chết voi, đệ tử Thiên Nhất Môn đông đảo, không tin không hao tổn chết các ngươi.

Phương thức làm việc của Thiên Nhất Môn nhóm người Thần Dạ đã xem qua, không thể không thừa nhận môn phái này thật có lực ngưng tụ, ít nhất huấn luyện tử sĩ rất trung thành.

Nếu hơn ngàn tử sĩ cùng tự bạo, theo Tiếu Khuê xem ra cho dù đối phương là cao thủ địa huyền cũng phải cực kỳ chật vật, đến lúc đó còn không do hắn an bài?

Nhưng hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy trong hoàng cung đế đô Thần Dạ làm sao vượt qua hơn mười người tự bạo, cho nên hắn không biết lá bài tẩy của Thần Dạ là gì.

- Ha ha, Thần Dạ, ngươi đủ ưu tú, đủ ngoan độc, nhưng so với bổn tọa ngươi còn chưa đủ độc ác!

Tiếu Khuê cười to, chợt hét lớn:

- Giết bọn hắn cho bổn tọa!

Từng đạo thân ảnh xông tới, mỗi thân ảnh tản ra khí tức tử vong, dần dần lan tràn.

Mọi người cau mày, người của Thiên Nhất Môn tuân lệnh làm việc, nhưng đệ tử Thiên Sương Môn có cần cùng nhau đi chết sao? Tuy Thiên Sương Môn cũng đắc tội Thần Dạ, nhưng tính chất hoàn toàn khác hẳn. 

Nếu Thiên Nhất Môn không ngăn cản được bị trừ tận gốc thì thôi, nhưng Thiên Sương Môn tuyệt đối không đến nỗi, nhưng nếu làm như vậy môn chủ Thiên Sương Môn nhất định là có vấn đề.

Xem ra Thiên Nhất Môn bí mật không ít!

Thần Dạ cười lạnh, đang định khu động Cổ Đế Điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, đột nhiên một thanh âm thanh thúy truyền đến!

- Thiên Nhất Môn nắm Đại Hoa hoàng triều trong tay nhiều năm, bổn cô nương còn tưởng rằng có gì đặc biệt hơn người, nguyên lai chỉ biết lấy nhiều khi ít, thật không chút ý nghĩa!

Thanh âm vang vọng, hơn mười thân ảnh tối đen phóng tới nhanh như chớp.

Thần Dạ nhíu mày, những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc.

Tốc độ của hơn mười thân ảnh kia cực nhanh, chỉ chớp mắt đã lướt vào trong đám người, bắt đầu giết chóc.

Những thân ảnh kia tuy rằng linh hoạt, nhưng khí tức không giống nhân loại, sinh cơ cực kỳ rối loạn, giống như không còn sống được bao lâu.

Ngoài ra thân thể họ cứng ngắc, sắc mặt xanh mét!

- Quỷ Thi – Phong Tam Nương!

Ở phía sau có hai thân ảnh uyển chuyển rơi xuống bên người Thần Dạ, bên trái là một người phong tư trác tuyệt, diễm lệ ung dung, lại mang theo vẻ ngỗ ngược, chính là Phong Tam Nương.

Nữ tử bên phải trẻ hơn một ít, tóc dài phiêu phiêu, y phục màu tím, vẻ mặt hồn nhiên, thân hình mảnh mai khiến người thương tiếc.

- La Linh cô nương, Phong cô nương, sao hai người đi chung một chỗ?

Thần Dạ thật không ngờ hai người lại chạy tới, năm đó ở Thanh Dương trấn tuy có ý nhờ vả lực lượng của Phong Tam Nương cùng La Linh chỉnh đốn Thanh Dương trấn, làm sẵn chuẩn bị ngày sau tấn công Thiên Nhất Môn.

Nhưng cho tới hôm nay với thực lực của hắn cùng bằng hữu chung quanh, đã thấy đầy đủ, vì vậy đã xem nhẹ hai nàng.

- Lời này của ngươi hỏi thật lạ, chúng ta đều ở Thanh Dương trấn sao có thể không biết?

Nhìn Thần Dạ, trong lòng Phong Tam Nương mừng rỡ, dù sao từng cùng nhau vào sinh ra tử, hơn nữa Thần Dạ đối với nàng cũng ân trọng như núi, nếu không có hắn, nàng căn bản không vào được Quỷ Mộ.

Nhưng giờ khắc này trên mặt nàng lại mang theo vẻ hài hước:

- Chậc chậc, tiểu quỷ đầu quả nhiên nhớ tới tiểu mỹ nữ nhiều hơn, bổn cô nương già rồi, ai!

Nghe vậy Thần Dạ cười xấu hổ, nhưng hắn hiểu biết tính khí của Phong Tam Nương, lập tức cười quái dị nói:

- Phong cô nương, ngươi ở Thanh Dương trấn là nữ thần trong lòng rất nhiều người, hiện tại cũng không cần đến chê cười ta đi?

- Tốt, vài năm không gặp, ngay cả ta ngươi cũng dám chế nhạo, hừ, trước làm xong chính sự, sau đó tính nợ một chút!

Phong Tam Nương hừ lạnh một tiếng, trong thần sắc như có vài phần bộ dáng tức giận.

Thần Dạ ngẩn ra, tính nợ, tính nợ gì? Bởi vì câu nói vui đùa vừa rồi? Hiển nhiên không có khả năng, Phong Tam Nương đại danh đỉnh đỉnh Thanh Dương trấn, còn chưa tới mức nhỏ mọn như thế!

Không hổ là Quỷ Thi do Quỷ chân nhân luyện chế, Phong Tam Nương hiển nhiên chiếm được chân truyền của Quỷ chân nhân, thật sự làm Thần Dạ hâm mộ vô cùng.

Hắn thật vất vả lấy được một cỗ Quỷ Thi, những năm gần đây dù hắn từng gặp được nhiều kỳ ngộ, nhưng cũng chỉ đạt tới thông huyền cảnh giới mà thôi.

Nhưng hơn mười cỗ Quỷ Thi kia không sợ ánh mặt trời, uy lực còn mạnh hơn Quỷ Thi của Thần Dạ, người so với người thật giận điên người.

Có hơn mười cỗ Quỷ Thi nhúng tay, kế hoạch của Tiếu Khuê bị đánh loạn, Quỷ Thi hung hãn không sợ chết, công kích lẫn phòng ngự làm người của Thiên Nhất Môn cùng Thiên Sương Môn đều luống cuống.

Cho dù muốn tự bạo cũng không thể làm ảnh hưởng được tới đám người Thần Dạ.

Bọn hắn vừa có băn khoăn, liền bị Quỷ Thi không ngừng giết chóc, chỉ khoảnh khắc đã bị giết chết hơn trăm người.

- Tiếu Khuê, nếu không thả gia gia của ta cùng Lâm lão, Thiên Nhất Môn của ngươi sẽ không còn!

Thần Dạ quát.

Tiếu Khuê cũng là người quyết đoán, thấy rõ nếu còn đánh tiếp cũng chỉ làm môn hạ chết nhanh hơn, phất tay triệu lui mọi người, nhìn Thần Dạ phẫn nộ quát:

- Người đâu, dẫn hai lão già kia tới!

Cuối quảng trường là một vách núi, một cửa đá chậm rãi mở ra, hơn mười phút sau do vài người nâng đỡ hai thân ảnh già nua chậm rãi đi ra ngoài.

- Gia gia, Lâm lão!

Hai mắt Thần Dạ bộc phát hận ý điên cuồng.

Lão gia tử bị xích sắt trói buộc toàn thân, mà xích sắt còn xuyên xương bả vai cùng xuyên qua xương đùi…

Vẻ mặt không chút huyết sắc, thân hình như thây khô, địa phương vị xích sắt xuyên qua đã biến thành tối đen.

Trạng thái của Lâm lão đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt tái nhợt, có thể biết mấy năm qua họ bị giam trong địa phương không thấy ánh mặt trời.

Trong ánh mắt nhóm người Tử Huyên cũng khởi lên lửa giận, trong ánh mắt Niệm Thần lại hiện lên vẻ áy náy.

Ba năm thời gian, chỉ ba năm thời gian!

Nhìn thân hình tàn tật khô cằn của hai người, thân thể Thần Dạ run rẩy kịch liệt, bàn tay siết chặt, máu tuôn tràn từng giọt, sát ý ngập trời nhất thời cuồn cuộn dâng lên, giờ khắc này hắn chỉ muốn giết người!