Đế Quân

Chương 741: Phong sơn (2)




- Dạ!

Ngay lập tức có mấy người bay vọt ra, ở trên địa phương xảy ra động tĩnh kịch liệt có vài đạo năng lượng huyền khí từ trên trời giáng xuống bao phủ bên dưới.

Nhưng vô luận mấy người Chu Uyên Nhung liều mạng như thế nào, chẳng những không thể ngăn cản Bách Binh Các chấn động, ngược lại còn kích thích Bách Binh Các làm sự chấn động của nó càng thêm mãnh liệt.

Chỉ một lát, toàn bộ người của Khiếu Lôi Tông đều chứng kiến, trong chấn động, đại điện Khiếu Lôi Tông từ giữa một khe nứt rất nhanh hiện lên.

- Oanh!

Sau một lát, đại điện khổng lồ ầm ầm sụp đổ, vô số bụi mù tràn ngập khắp không gian.

Cho dù bị bụi mù ngăn chặn tầm mắt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy, tận sâu trong một món đại vật khổng lồ tản ra ngũ thải quang mang đang chậm rãi lên không.

- Đây là…Bách Binh Các!

- Vì sao Bách Binh Các lại bay ra? Rốt cục làm sao vậy?

- Bách Binh Các có linh, có lẽ nó đã không còn muốn ở lại Khiếu Lôi Tông chúng ta.

Một đệ tử tự cho mình rất hiểu về Bách Binh Các lên tiếng.

- Vô nghĩa, chuyện Bách Binh Các có linh mọi người đều biết, đã bao nhiêu năm, chưa từng thấy qua nó có điều gì khác thường, còn không muốn? Đừng nói lời vô nghĩa.

Người vừa rồi phản bác:

- Nếu như ta nói là vô nghĩa, vậy ngươi nói thử xem vì sao Bách Binh Các lại như vậy?

- Việc này…

Từng tiếng nghị luận nối liền không dứt, tuy rằng mỗi người ý tưởng khác nhau, nhưng có một điểm chung, chính là trong lòng họ đều bất an mãnh liệt.

Đối với Khiếu Lôi Tông mà nói, Bách Binh Các cũng giống như Lôi Trì, là tồn tại không thể thiếu, hiện giờ nó muốn phá không mà đi, ý vị như thế nào có lẽ không ai đoán được, nhưng đều hiểu được chuyện có khác thường đương nhiên có vấn đề, Bách Binh Các đột nhiên thay đổi như thế, ngày sau của Khiếu Lôi Tông chỉ sợ không cách nào bình tĩnh.

- Đều câm miệng cho bổn tọa!

Giữa không trung, nhìn Bách Binh Các vẫn tiếp tục bay lên, không qua bao lâu đã ngang hàng với hắn, sắc mặt Chu Uyên Nhung hoàn toàn xanh mét.

Thân là người đứng đầu Khiếu Lôi Tông, Chu Uyên Nhung tất nhiên hiểu biết Bách Binh Các hơn những người khác một ít.

Qua nhiều năm Bách Binh Các tồn tại trong Khiếu Lôi Tông, cũng giống như Lôi Trì, trời sinh trời nuôi, mặc dù có linh tính nhưng không có hành động châm chích gì quá lớn, vẫn luôn làm cho vô số cao thủ Khiếu Lôi Tông muốn tìm kiếm chân tướng nhưng vẫn không cách nào làm được.

Mặc dù không kết quả, nhưng làm cho bọn họ mơ hồ phát hiện Bách Binh Các không phải vô duyên cớ dừng ở nơi này, như vậy nói cách khác, nó sẽ không vô duyên cớ rời đi.

Mà nay nó rời đi, có phải mang ý nghĩa, Khiếu Lôi Tông đã không còn chỗ nào đáng giá cho Bách Binh Các lưu lại, có phải vận số của Khiếu Lôi Tông đã hết?

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Uyên Nhung đột nhiên trắng bệch.

- Tông chủ, ngài làm sao vậy?

Mấy vị trưởng lão chung quanh vội vàng hỏi, mặc dù bọn hắn không hiểu biết nhiều như Chu Uyên Nhung, nhưng nhiều ít vẫn biết được chút ít.

Chu Uyên Nhung không nói gì, đôi mắt lại đại biến.

Mấy vị trưởng lão vội vàng nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy Bách Binh Các đã lên giữa không trung, ngũ thải quang mang đột nhiên sáng ngời, đem Bách Binh Các khổng lồ bao phủ, hóa thành một chùm quang thúc thật lớn phóng lên cao.

- Oanh oanh!

Kết giới cường đại trong lòng vô số đệ tử Khiếu Lôi Tông, bị chùm quang thúc ngũ thải quang mang đập vào, không chịu nổi một kích, lóe ra, sau đó xuất hiện bên ngoài kết giới.

Cùng lúc đó kết giới bị xuyên thấu, một khe nứt xuất hiện, hơn nữa giống như mạng nhện nhanh chóng khuếch tán lan tràn, cuối cùng bao phủ cả kết giới.

Đến lúc này kết giới chẳng khác gì đã biến mất.

- Ha ha, Chu Uyên Nhung, còn nhớ rõ Thần Dạ ta!

- Bồng!

Theo tiếng cười to vang lên, kết giới đã bị phế bỏ triệt để nổ tung, lực lôi đình quen thuộc lan tràn khắp chân trời.

- Thần Dạ?

Nghe được tên này, sắc mặt mọi người không nhịn được đại biến, người nơi này đều rất rõ ràng, vì sao Khiếu Lôi Tông phải phong sơn.

Ngược lại ánh mắt Chu Uyên Nhung cùng mấy vị trưởng lão giống như lướt qua hàn quang lại như yên tâm, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay Thần Dạ là Bách Binh Các tản ra ngũ thải quang mang đã rút nhỏ vô số lần, sắc mặt bọn hắn lại xanh mét trở lại.

- Thần Dạ, đem Bách Binh Các trả lại cho chúng ta!

Mọi người không nghĩ tới Bách Binh Các lại có biến hóa như thế, xem ra bọn hắn hiểu biết về nó quá ít, nói cách khác Bách Binh Các còn có biến hóa vô cùng tận, một chí bảo như vậy nhất định không thể rơi xuống trong tay người ngoài.

Ánh mắt Thần Dạ thoáng híp lại, nếu là ngày thường, có ai lấy được Bách Binh Các đám người Khiếu Lôi Tông nhất định sẽ hiên ngang lẫm liệt đòi lấy về, nhưng ai cũng biết lần này Thần Dạ đến Khiếu Lôi Tông cũng không phải đến du lịch.

Nếu đã đến liền có ý nghĩa, hắn có năng lực huyết tẩy Khiếu Lôi Tông!

Nếu như thế phản ứng đầu tiên của đám người Chu Uyên Nhung không phải là đối ứng với mình, ngược lại toàn bộ tinh lực đặt lên Bách Binh Các, quả nhiên là muốn bảo vật đến không cần mạng sao?

Nếu không cần mạng, vì sao phong sơn?

Linh hồn lực bao trùm Khiếu Lôi Tông, sau một lát hắn quát lạnh:

- Chu Uyên Nhung, đem người mà ngươi cho rằng chỗ dựa vững chắc mời ra đi, nếu không nơi này từ nay về sau, sẽ trở thành một phương tử địa.

- Thần Dạ, ngươi quả nhiên thông minh!

Chu Uyên Nhung cười to, chợt cao giọng hô:

- Tiêu tiền bối, xin mời!

Dứt lời, từ một nơi nào đó trong Khiếu Lôi Tông, đột nhiên nổ vang tiếng sấm sét, một cỗ chân khí khổng lồ như cuồng phong gào thét thổi quét tới.

Nơi đi qua, không gian như dao động, áp lực cực lớn đập vào mặt mà đến!

- Cao thủ Tiêu gia sao?

Khí thế cường đại như cuồng phong sóng biển chấn động không gian, khiến hư không như có dấu hiệu hỏng mất!

Cảm nhận được khí thế này, Thần Dạ nhướng mày kiếm, lấy sự thông minh của Huyền Y tất nhiên sẽ dự đoán được mình sẽ đến Khiếu Lôi Tông trả thù, ở nơi này gặp được cao thủ Tiêu gia cũng không có gì kỳ quái.

Bất quá Tiêu gia đối đãi với Khiếu Lôi Tông cũng không tệ, phái ra một cao thủ hoàng huyền, xem ra mị lực của Huyền Y thật không nhỏ.

- Chu Uyên Nhung, ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể miễn đi huyết quang tai ương của Khiếu Lôi Tông sao?

Nhìn lên trời cao, Chu Uyên Nhung cười lạnh lẽo, chẳng những miễn được huyết quang tai ương, càng có thể giải quyết gọn gàng, đem toàn bộ tai họa giải quyết luôn vào hôm nay.

- Tiêu Lang Hiên, Tiêu Lang Tuần, Tiêu Lang Đoạn, là ai? Lăn ra đây!

- Hắc hắc, Thần Dạ, lá gan của ngươi quả nhiên rất lớn, biết rõ là một trong ba huynh đệ lão phu ngươi vẫn dám kêu gọi…

Thần Dạ cười to:

- Nếu như nhát gan, ta sao dám xông vào Lăng Tiêu thành, nếu nhát gan, ta như thế nào quay về Lăng Tiêu Điện lần thứ hai, đem vị thiếu chủ của các ngươi sợ tới mức cả đời này chỉ sợ phải dừng lại ở cảnh giới địa huyền nhị trọng?

- Lăn ra đây đi, đường đường cao thủ hoàng huyền đừng làm như rùa đen rút đầu, muốn chơi thần bí?