Đế Quân

Chương 652: Phía Trước Chi Lộ (1)




Tựa hồ cảm nhận được quyết tâm của Thần Dạ, đầu rồng dữ tợn vừa hơi yếu bớt lại nổi giận gầm lên một tiếng, hung mang kinh thiên lại lần nữa đại thịnh!

Trái lại cự quyền kia lúc trước gặp phải mất lần đả kích, hôm nay cho dù uy thế vẫn không kém nhưng không cách nào ngăn chặn được công kích của Thần Dạ được nữa.

Sau chớp mắt, đầu rồng gào thét, mang theo ngân hắc quang mang, đúng là sinh sinh xuyên thủng cự quyền đen kịt kia.

Răng rắc!

Thanh âm phảng phất như thủy tinh nghiền nát đột nhiên vang lên, thân thể Thập Điện Minh Quân đều nhẹ run rẩy thoáng một phát, chợt, từng người nhanh lùi lại, mà Tần Nghiễm Vương lui càng thêm cực nhanh.

- Tiểu bối nhân loại!

Nhìn đầu rồng tiêu tán trong không gian, Thập Điện Minh Quân có một loại hận ý không hiểu.

Một kích liên thủ của bọn hắn lại bị một thiếu niên nhân loại cứ thế phá vỡ.

Bất quá thắng bại chính thức, hôm nay thật có thể chắc chắn? Thập Điện Minh Quân một kích, Thần Dạ cố nhiên tiếp được, nhưng toàn thân hắn hiện giờ bởi vì các loại thủ đoạn nên máu tươi đầm đìa, trọng thương không hề nhẹ.

Chỉ có điều, Thập Điện Minh Quân cùng nhau ra tay, đều làm không được kết quả như mong muốn, mặt mũi mất đi, chỉ sợ mới là nguyên nhân khiến bọn hắn hận, dù sao cuối cùng bọn hắn bị bức lui cũng là bất đắc dĩ!

Thiếu niên này không chủ át chủ bài nhiều, thủ đoạn độc ác mà tâm kế cũng cực kỳ xảo trá.

Nhưng...

Giữa không trung, Diêm La Vương nhìn chăm chú vào thiếu niên kia, đột nhiên cười cười:

- Thủ đoạn như thế, dùng độ tuổi này của ngươi, phóng mắt khắp nơi chỉ sợ cũng coi như không tệ, nếu cho thời gian nhất định, một ngày kia, ngươi tất cũng có được địa vị Vô Thượng, chỉ tiếc...

- Ta nói rồi, trận chiến hôm nay, mặc kệ kết cục thế nào, danh xưng Thập Điện Minh Quân tất cũng vì vậy mà thay đổi.

Thanh âm Thần Dạ cũng không chấn động quá nhiều, nhưng khiến người có thể dễ dàng phát giác ra âm lãnh và kiên quyết trong đó!

Diêm La Vương vậy mà không giận, ngược lại tiếp tục cười:

- Người thiếu niên, ngươi thủy chung không rõ, Thập Điện Minh Quân ta chỉ khống chế nhân gian sinh tử luân hồi, nhưng ngươi chưa chết, chúng ta vì sao xuất hiện?

- Đó là bởi vì, lúc này chúng ta đại biểu chính là thiên, nói cách khác, chúng ta tức Thiên Đạo! Dưới Thiên Đạo, vạn vật không còn, cho nên, người thiếu niên, mặc kệ ngươi có át chủ bài thế nào, hôm nay, ngươi đều chết chắc rồi!

- Vậy sao?

Thần Dạ ngửa mặt lên trời cười khẽ, khàn giọng nói ra từng chữ một:

- Vậy nếu ta chính là Thiên, các ngươi, lại có thể đại biểu cái gì?

- Vậy nếu như ta chính là Thiên. Các ngươi lại có thể đại biểu cái gì.

Lúc thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng phiêu đãng đi, sắc mặt Thập Điện Minh Quân nháy mắt đều ngốc trệ. Nhưng chợt liền lộ ra tức giận ngập trời.

- Tiểu bối lớn mật!

Thiên vô thượng, người nào dám tự xưng là Thiên.

Thập Điện Minh Quân không biết tồn tại bao nhiêu năm những lời này sợ rằng là lần đầu bọn hắn nghe qua. Nói hắn to gan lớn mật cũng không đủ.

- Lớn mật sao, ta không cho là thế.

Thiếu niên kia nhe răng cười cười, máu trên người dù không còn chảy nữa, nhưng vết máu loang lổ khắp nơi cũng không lau đi. Nhìn qua vẫn phi thường dữ tợn. Nụ cười này bộ dạng giống như ma quỷ vậy.

- Nếu như ta không phải thiên, vậy xin hỏi, Thiên ở đâu, Thiên là ai?

Thập Điện Minh Quân lại lần nữa hoảng sợ. Cái gọi là Thiên, cái gọi là Thiên Đạo chỉ là khái niệm trừu tượng. Bất luận kẻ nào đều hiểu, nhưng nếu muốn nói rõ ràng chỉ sợ không ai làm được.

- Hắc hắc.

Thiếu niên cười quái dị:

- Nếu ngay cả các ngươi cũng không biết Thiên là ai, như vậy sao ta không được xưng là Thiên?

Oanh oanh

Trên chín tầng trời đột nhiên tiếng sấm cuồn cuộn. Phảng phất như lời đại nghịch bất đạo kia đã khiến Thiên nổi giận vậy, từng đoàn từng đoàn áp lực vô hình lăng không áp đến.

Cảm ứng được thế, Thập Điện Minh Quân không khỏi thoải mái cười cười. Người thiếu niên này quả thật không biết tốt xấu.

- Cút!

Thập Điện Minh Quân không nghĩ đến câu trả lời của thiếu niên kia lại thế.

Mà sau tiếng quát, quanh thân thiếu niên đột nhiên có bốn đạo khí tức cường hoành xuất hiện, đạo đạo khí tức tuy rằng đều không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ. vô cùng lăng lệ ác liệt

Hào quang xuất hiện quanh thân trước kia chốc lát tương dung. Sau đó hóa thành cột sáng bay thẳng đến phía chân trời.

- Ngươi nếu thật là Thiên. Ta vì sao không thay thế được. Dù cho hôm nay không cách nào thay thế thì chuyện ta muốn làm ngươi cũng đừng mơ ngăn được, Cổ Đế Điện.

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng phía chân trời, một đạo hào quang màu tím bỗng nhiên phủ xuống.

Không chỉ bao phủ Thần Dạ cùng với áp lực từ trên chín tầng trời mà xuống. Ngay tiếp theo cũng bao luôn cả Tần Nghiễm Vương vào trong.

Thời cơ thoáng cái đã trôi qua, bản thân Thần Dạ cũng không cách nào biết rõ lực lượng Cổ Đế Điện có thể kiên trì được bao lâu trong tay chín Minh Quân. Mà cái gọi là Thiên Đạo uy lực, không biết mình có khả năng vây khốn hay không.

Bởi vậy, sau khi Cổ Đế Điện bao phủ luôn Tần Nghiễm Vương vào trong, thân ảnh của hắn đã xuất hiện trước người Tần Nghiễm Vương như thiểm điện.

Khoảng cách gần như thế khiến Tần Nghiễm Vương đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Thần Dạ mi tâm hơi nhíu lại. Thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng thình lình phát hiện không gian quanh thân đã bị đọng lại, lui không thể lui.

Nhìn qua thiếu niên cười khủng bố như dã thú kia, trong lòng Tần Nghiễm Vương lần đầu xuất hiện cảm giác nguy cơ.

Xùy~~.

Đạo quang mang kia ngăn trở uy lực Thiên Đạo một chút liền hiện ra bản thể. Vừa là phiến, vừa là côn, hai thứ khác là trường kiếm phong cách cổ xưa.

Bốn loại này, một kiếm một côn một phiến, đúng là thần binh Thần Dạ lấy ra từ trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Còn thanh trườn kiếm còn lại là hắn cướp được từ trong tay Thanh Lăng.

Hôm nay, tứ đại thần binh xuất hiện phía sau Thần Dạ, lập tức tăng thần binh chi uy lên đến đỉnh phong. Đi theo Thần Dạ ập thẳng đến Tần Nghiễm Vương như sóng triều.

Giờ khắc này, trong lòng Thần Dạ không còn ý nào khác, vô luận áp lực bên ngoài bao nhiêu hắn đều muốn giết Tần Nghiễm Vương trước đã nói sau.

Cảm giác lăng lệ đầy trời mà đến, còn có quyết tâm cường đại toát ra từ sâu trong mắt thiếu niên kia, tất cả những thứ này khiến cảm giác nguy cơ trong lòng Tần Nghiễm Vương càng thịnh.

Thân là Minh Quân, hắn tự nhiên không thể nào mở miệng cầu xin tha thứ, uy nghiêm của Minh Quân cũng càng thêm không cho phép hắn có chút tránh lui. Lập tức, hắn cắn chặt hàm răng, U Minh chi lực trong cơ thể hắn l iên tục không ngừng bạo tuôn ra, ở trước thân thể hình thành một đạo bình chướng đen kịt không thể phá vỡ.

Oanh.

Tứ đại thần binh nương theo công kích của Thần Dạ đều rơi vào trên bình chướng đen kịt kia.

Một hồi trùng kích kịch liệt lập tức từ trung tâm vụ va chạm tứ tán khắp nơi. Bình chướng cũng dưới đợt trùng kích này bắt đầu lắc lư mãnh liệt. Tần Nghiễm Vương phía sau bình chướng khí tức lập tức có chỗ uể oải. Hiển nhiên hắn muốn tiếp được cũng không hề dễ dàng gì.