Đế Quân

Chương 603: Trận đánh gian khổ (1)




Huống hồ, khí tức từ trong ba chùm tia sáng kia phát tán ra ngoài, nếu đem so cùng lúc Tử Huyên thi triển thì giống nhau như đúc... Hiện tại, Thần Dạ rốt cục tin tưởng, tại sao đám người Phong Kình với kinh nghiệm cùng tri thức thu được qua những lần từng trải mà đều là rút lui.

Mắt nhìn Thần Dạ đang kinh ngạc, Chung Kỳ cười cười:

- Vì nhiếp hồn, nói đúng là, chỉ cần ta nghĩ thì hồn phách của ta liền có khả năng thẩm thấu tiến vào trong bất cứ vật chất gì. Sau đó khắc họa lại bọn chúng, bắt chước và đồng thời thi triển ra. Cái này cũng không có chút xíu quan hệ cùng thời gian ngắn dài. Ngươi đã hiểu sao?

- Hiện tại, ngươi liền thử xem, đại tình nhân kia của ngươi đã dùng một thức này để đánh bại cha ta. Vào lúc trước đây, ngươi hẳn là chưa bao giờ được chỉ giáo hả ? Mà nếu như ta dùng một thức này để đánh bại ngươi, hơn nữa giết ngươi thì đại tình nhân kia của ngươi, liệu có bởi vậy mà căm giận chính mình hay không ?

- Khanh khách!

Giữa không trung, Chung Kỳ cười duyên không thôi. Còn tay nàng cùng lúc đó đang không ngừng múa may. Dần dần, ba đạo hào quang dung hợp rồi cuối cùng hóa thành một đạo vầng sáng xanh tím cực lớn, trông như thể Thiên Địa Chi Kiều ( cầu nối đất trời ) đang trôi nổi ở trước người Chung Kỳ.

Vẻ mặt Thần Dạ lại trở nên căng thẳng. Bởi phương pháp của Chung Kỳ rất thuần thục, không thua Tử Huyên chút nào. Nếu ai không biết đây là nàng phục chế thì thật đúng cho là, chiêu thức như thế là do Chung Kỳ nàng sáng chế.

Khí tức hủy diệt đầy trời như cơn cuồng phong mà phô thiên cái địa ùn ùn kéo tới. Nó lướt qua chỗ nào thì không gian chấn động, mặt đất có từng đạo vết rách xuất hiện.

Đến khi vầng sáng xanh tím kia giống như tia chớp kéo đến thì càng giống như ngày tận thế !

Tuy nhiên giờ phút này, Thần Dạ ngược lại là đã không còn vẻ lo ngại như trước đây. Bắt chước chính là bắt chước, vĩnh viễn không thể vượt qua cái chân thật kia được một điểm nào. Hào quang xanh tím chiếu sáng lóng lánh đến tận phía chân trời, thế nhưng cuối cùng lại khiến cho hắn cảm ứng được, so với thứ mà Tử Huyên thi triển ra thì uy lực nhỏ đi rất nhiều.

May mắn là như vậy, bằng không, Thần Dạ đều phải đến nước tính toán có sức đến đâu thì chạy xa tới đó.

Một thức kia của Tử Huyên, cao thủ cảnh giới Địa Huyền Nhị Trọng cũng không có cách nào ngăn cản. Hắn mặc dù tự nhận có rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng không cho rằng, chính mình có thể bình yên vô sự chống đỡ được.

- Huyền Đế Huyền Minh Thủ !

Mắt nhìn hào quang xanh tím như sấm chớp ầm ầm kéo tới, Thần Dạ lật tay một cái, rồi nặng nề chụp xuống. Linh khí trong thiên địa liền kịch liệt tụ tập đến, trong khoảnh khắc sau đó đã hình thành một bàn tay thật lớn trắng ngần sáng bóng. Sau đó, nó giận dữ chụp xuống vầng sáng xanh tím kia.

Thần Dạ biết, tu vi của chính mình thì kém Chung Kỳ quá nhiều. Cái đó không phải có khả năng lấy bất cứ thủ đoạn nào đó là có thể bù đắp. Bởi vậy, ở chỗ này sau khi thi triển võ kỹ thì bản thân hắn không lùi mà tiến tới, như một đạo tàn ảnh hướng về phía trước.

- Bịch!

Trong khoảnh khắc sau đó, bàn tay cực lớn nặng nề nện lên vầng sáng xanh tím. Cùng lúc đó, Thần Dạ cũng là dùng thế như sấm sét để nện một quyền lên trên vầng sáng xanh tím kia.

Trong khoảnh khắc sau đó liền có bão táp mãnh liệt thổi quét lan tràn đi, thiên địa phảng phất đều bắt đầu run rẩy. Những tràng âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc liền điên cuồng lan truyền đi.

Ở trong cơn hỗn loạn này, thân thể Thần Dạ bị nện đến nhanh chóng lui về phía sau. Có thể nhìn thấy mặt đất kia bị bàn chân hắn rạch ra một khe rãnh thật dài.

Mà chính vào lúc va đập ở trung tâm, bàn tay cực lớn chỉ trong nháy mắt sau đó đã bị vầng sáng xanh tím làm tiêu tan thành phấn vụn. Rồi sau đó, chùm tia sáng vẫn cứ tiếp tục ầm ầm nện về hướng phía trước. Tốc độ tuy nói hơi chậm đi một chút, nhưng vẫn không phải là đã giảm đến mức Thần Dạ có khả năng đủ né tránh.

Thần Dạ chỉ có thể giơ song chưởng lên giao nhau để miễn cưỡng tiếp nhận một kích này!

Ầm! một phen, thân thể Thần Dạ liền bắn ra tựa như đạn pháo, rồi rơi tại xa xa mà nện trên mặt đất.

Nhìn đạo bóng dáng chật vật kia, tiếng cười của Chung Kỳ ở giữa không trung ngược lại là dần dần trở nên cực kì lạnh lùng đi một chút:

- Thần Dạ, cái này chỉ là vừa mới bắt đầu, hơn nữa thủ đoạn đều không phải thứ thuộc về ta. Nhưng như vậy mà ngươi liền đã không phải là đối thủ, khuyên ngươi sớm rời đi, ta không muốn giết ngươi!

- Hắc hắc, người như ta đây thì cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút không tốt là đủ ngang ngạnh. Ta đã nói hôm nay phải giúp Linh Nhi đòi một cái công đạo, cái đó cứ tính như vậy chứ ?

Hắn ngẩng đầu nhìn ra bóng dáng xa xa, Thần Dạ cao giọng cười một tiếng. Thủ ấn biến đổi như tia chớp, ngay sau đó, một chùm tia sáng lóng lánh màu xanh lập tức lướt ra từ trong cơ thể hắn trông thật chói mắt.

- Ngưng!

Chùm tia sáng xanh nhạt bắt đầu khởi động, chỉ sau thoáng chốc nó đã hóa thành một cây trường cung màu xanh mang phong cách cổ xưa. Ở trên dây cung kia đã có một mũi tên nhọn cùng màu đang chậm rãi Hóa Hình ra.

- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, một mũi tên bắn rung trời !

Sau tiếng quát của Thần Dạ, mũi tên nhọn màu xanh nhạt lập tức xé gió phá không bay ra. Cũng vào lúc này, chùm tia sáng lại ngưng tụ lần thứ hai. Liền có một mũi tên nhọn màu xanh nhạt khác đang lặng lẽ xuất hiện.

- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, hai mũi tên động Càn Khôn!

Hai mũi tên nhọn, một trước một sau, nhanh như tia chớp bắn thẳng về hướng Chung Kỳ. Một cỗ khí tức hủy diệt cực kỳ bá đạo cường đại đang chậm rãi lan ra.

Ánh mắt Chung Kỳ chợt lóe ra. Hiển nhiên, nàng cũng là rung động vì việc Thần Dạ dùng đến thức võ kỹ này.

- Ngươi đã cố ý, vậy cũng đừng trách ta.

Chung Kỳ nói nhỏ khe khẽ một câu, rồi bước mạnh ra một bước. Nương theo một bước này của nàng, không gian chung quanh đều bắt đầu run rẩy kịch liệt. Không những như thế, không gian đang run rẩy kia lại bắt đầu vỡ vụn ra từng tấc.

Những đợt năng lượng phảng phất không phải thuộc về thế gian này lập tức tuôn trào dữ dội ra từ chỗ sâu trong không gian vỡ vụn kia.

Những năng lượng này đều là mang theo xu thế muốn nuốt chửng. Tuy nhiên, khi chúng hội tụ ở khắp bốn phía chung quanh Chung Kỳ thì lại là vô cùng ngoan ngoãn hiền lành. Phảng phất, những năng lượng đó đều là do Chung Kỳ nuôi nhốt ở chỗ này thì phải.

Đến lúc mà cả người nàng đều được năng lượng nuốt chửng vây kín chung quanh thì bóng dáng liền quỷ dị mơ hồ đi. Lập tức, hình như cả người nàng đều đã sáp nhập vào bên trong cỗ năng lượng kia.

Nhìn hai mũi tên nhọn xé gió bay đến, một nụ cười mê hoặc, thấp thoáng hiện ra ở bên trong năng lượng kia. Sau đó, tất cả năng lượng, ngay cả bản thân nàng đều hóa thành một thanh trường kiếm, mang theo ý tứ hàm xúc nuốt chửng ngút trời đã lăng không chém xuống!