Đế Quân

Chương 565: Mối hận ngút trời (1)




Trên bàn tay nàng, bỗng xuất hiện một thanh trường thương sống động. Tức thì, nó giống như nối liền các chùm tia sáng màu nâu tím trong cả thiên địa, đúng là khiến chúng đều hòa tan vào trong trường thương.

- Ong ong!

Từng đợt năng lượng khủng bố dao động, giờ phút này điên cuồng thổi quét lan ra từ trong trường thương kia.

- Lôi Kình Diệt Thế Thương, Tử Tiêu Vô Cực!

Hắc y nhân tay cầm trường thương, ánh mắt bỗng đột nhiên giá lạnh. Mà cùng với ánh mắt giá lạnh đó, có từng đạo từng đạo khí tức hủy diệt ngập trời bắt đầu khởi động. Lấy hắc ý nhân là trung tâm, cả một vùng trăm thước, tất cả giống như là trở thành vùng đất hỗn độn mới được khai khẩn.

- Xoạt !

Bóng dáng Hắc y nhân chỉ hơi chuyển động, trường thương giận dữ đâm tới. Kình phong xé gió chói tai lập tức bắt đầu vang vọng. Nơi nào nó đi qua, liền đã hình thành một vùng đất hủy diệt đáng sợ.

Mọi người đứng xem đều có thể cảm ứng được sự công kích cường đại của Hắc y nhân vào giờ này khắc này.

Mắt nhìn trường thương như Lôi Đình Nộ Long đang lướt đến, sắc mặt của Chung Khiếu cũng là hơi bị lạnh lẽo đi:

- Làm như thể ta sợ ngươi sao !

Ở trong tiếng quát này, những tia sáng đen tuyền đầy trời đồng dạng điên cuồng thổi quét. Chỉ thoáng chớp mắt đã khiến thiên địa càng hắc ám hơn, như thể giơ tay lên mà không thấy được năm ngón. Ánh sáng đen tuyền giống như cái vung bao phủ khắp trong không trung này. Một loại khí tức hung thần khó có thể hình dung cũng đang quanh quẩn ngưng tụ ở trong không trung này.

Bàn tay Chung Khiếu vươn ra thăm dò trong không gian đột nhiên nắm chặt. Ánh sáng đen tuyền lập tức chậm chạp lan tới trong tay lão, sau đó trực tiếp là hóa thành một thanh trường đao đen nhánh như mực. Ở trên thân đao, ánh sáng đen tuyền lóe ra, có dao động cực kỳ giá lạnh phát tán ra ngoài.

- Kình Thiên Diệt Tuyệt Trảm!

Sau một khắc, Chung Khiếu huy động trường đao, lập tức hướng tới phía trước mà nổi giận chém xuống!

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Vào lúc trường thương cùng trường đao kia nện thẳng vào tại một chỗ, âm thanh kim loại va đập giòn tan lập tức vang vọng. Những cơn kình phong điên cuồng thịnh nộ cũng là nhanh chóng phát tán tách ra.

- Bồng bồng!

Mặt đất ở phía dưới, ở chỗ này, vào lúc này giống như bị một lực lượng lớn ra sức vặn vẹo. Còn trên mặt đất, đúng là đang có những vòng sóng mặt đất chậm chạp lan đi. Cuối cùng, cả Chung phủ đều là bị nó bao trùm, lập tức đúng là nhìn thấy, những gian nhà cửa phòng ốc bắt đầu sụp đổ.

Ánh mắt của đám người Liễu Hàn Sơn đã là đặc biệt dè chừng. Với tu vi của bọn họ, đều đã vô phương đi vào quá gần, chỉ có thể ở tại xa xa lẳng lặng quan sát.

Những cú đánh mãnh liệt cũng không giằng co quá lâu. Sau khi ước chừng mấy giây đồng hồ trôi qua, liền có một đạo âm thanh răng rắc vang vọng. Tức thì mọi người nhìn thấy, thanh trường đao đen nhánh của Chung Khiếu ở trước trường thương lại đang nứt ra một vết rách. Một lát sau, giống như thủy tinh mà vỡ vụn.

Nhưng mà tiếp ngay sau đó, thân thể hắc y nhân kia run rẩy kịch liệt một hồi, bản thân nắm trường thương nhanh chóng thối lui về phía sau. Bóng dáng kia xem ra có chút chật vật, cái này làm cho mọi người biết, một lần cứng đối cứng vừa rồi thì nàng cũng không chiếm được bất cứ ưu thế gì.

Nhưng mà, Chung Khiếu cũng đồng dạng không hề chiếm được bất cứ ưu thế gì.Và lúc Hắc y nhân lui về phía sau, thì lão cũng là đạp bước trên hư không mà roẹt roẹt rút lui để quay về. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, còn trên khóe miệng có vết máu nho nhỏ.

Ngược lại là hắc y nhân kia, do được chiếc áo khoác màu đen che dấu nên những người khác vô phương phát giác, rốt cuộc nàng có bị thương nhiều hơn không.

Nhưng đối với thực lực của Chung Khiếu, bọn họ lại biết hết sức rõ ràng. Tuy nói trong bốn người, tu vi của Chung Khiếu là thấp nhất, nhưng nếu toàn lực ứng phó như thế thì ngoại trừ Liễu Hàn Sơn ra, hai người Tả Tuất cùng Sở Phong cũng không dám nói có thể thắng được lão.

Với thực lực như vậy, hiện nay lại bị một Võ Giả không rõ lai lịch, hơn nữa tu vi vẻn vẹn tại cảnh giới Lực Huyền dồn ép thành như vậy.

Hắc y nhân kia, đến tột cùng có lai lịch gì?

- Ta giết ngươi!

Vốn tưởng rằng, có thể lấy người nầy làm đối tượng để trút cơn giận dữ trong lòng. Không nghĩ tới, trước mặt mọi người đang giương mắt nhìn kỹ, ngược lại để cho chính mình bị đánh thành thương. Con giận trong lòng Chung Khiếu có thể nghĩ ra sao.

Trong tiếng quát chói tai này, từng đạo năng lượng Huyền Khí không ngừng tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể lão rồi bốc thẳng lên trời. Do thi triển như vậy, cả hư không hình như đang đáp lại. Từng đợt hắc ám đến cực độ nhanh chóng lan tràn về khắp bốn phương tám hướng.

Vầng sáng đen tuyền vốn chỉ bao phủ giới hạn trong Chung phủ, mà nay đã vượt qua Chung phủ, cứ thế hướng về những vùng càng rộng hơn. Áng chừng như vậy, dường như Chung Khiếu là muốn đều bao trùm khắp cả hải vực Phong Thành.

Mà dưới sự bao phủ của vầng sáng đen tuyền, lại có được tiếng huýt gió ma quỉ xuất hiện. Nhưng cũng cùng lúc đó, điều này càng khiến cho Hắc y nhân cảm giác được một cỗ khí tức đặc biệt quen thuộc.

- Đến bây giờ, ta đã có khả năng thập phần khẳng định, chính là hắn !

Nhìn Chung Khiếu như Ma thần giáng xuống kia, trong mắt Hắc y nhân giờ phút này không ngờ đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Trường thương trong tay nàng vừa động, mũi thương nhằm thẳng Chung Khiếu mà quát:

- Hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hãy nhớ kỹ. Chả mấy chốc ta sẽ tới tìm ngươi lần thứ hai. Mà khi ta lại tìm ngươi một lần nữa thì lúc đó chính là ngày mà Chung gia ngươi diệt môn !

Ngày diệt môn !

Hận ý ngút trời liền tựa như không khí vô phương tiêu tan kia đang không ngừng ngân nga ở trong tai mọi người. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, đối với Chung Khiếu, Hắc y nhân có cừu hận phát ra từ chỗ sâu thẳm trong linh hồn.

Nghe đến đó, Chung Kỳ bất giác nhíu nhíu mày. Thân là chủ nhân Chung gia, nhiều năm qua, Chung Khiếu tất nhiên đã giết rất nhiều người. Thế nhưng tình cảnh đáng hận đến như vậy, tựa hồ chưa bao giờ nghe nói qua a!

Dưới vầng sáng đen tuyền đầy trời, Chung Khiếu giễu cợt cười gằn:

- Lúc này còn muốn chạy, không cảm thấy chậm một chút sao?

Trong lúc lão đang nói, bỗng nhiên vầng sáng đen tuyền đang không ngừng dao động mà mở rộng kia, rốt cục đình chỉ khuếch tán. Thế nhưng, chúng cũng không phải yên lặng bất động, mà là lại bao phủ xuống với tốc độ kinh người.

Trong tích tắc này, với lực nhận biết của linh hồn thì vầng sáng đen tuyền đầy trời giống như là một cái Thiên Võng. Nó tức thì giam cầm cả chốn thiên địa này.

Không chỉ như thế, Thiên Võng đen tuyền kia vẫn còn đang không ngừng di động. Hiển nhiên, đây là nó phải trực tiếp hãm Hắc y nhân đến chết ở bên trong.

Tuy nhiên, đối mặt những điều này, Hắc y nhân cũng không có bất cứ bối rối gì. Bóng dáng kẻ đó nhanh chóng lướt về một hướng nào đó. Khi đi tới bên bờ vầng sáng đen tuyền thì, hai tay nàng liền di chuyển một cách quỷ dị. Phảng phất là có thêm ấn quyết gì đó được thi triển ra. Lập tức có dao động đặc thù chậm rãi hiện ra.