Đế Quân

Chương 497: Truyền thừa công pháp




Ông!

Không gian bởi vì hai đạo năng lượng chạm nhau nên gây ra chấn động nhỏ, sắc mặt Đại trưởng lão chợt đại biến, nàng tuyệt đối thật không ngờ, dùng thực lực của nàng, vậy mà không phá được đạo khí tức hủy diệt kia.

- Lão vu bà, sao hả?

Linh Nhi cười nhẹ:

- Ngươi không quản được sinh tử của ta, cho nên, buông tha cho cách nghĩ vô sỉ trong lòng đi, nếu như không muốn tương lai có một ngày, ngươi sẽ chết trong tay ta thì khuyên ngươi một câu, tốt nhất giờ lập tức giết ta đi, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!

Trong nhà tranh trống rỗng, thân ảnh Linh Nhi đã sớm không thấy đâu nữa, chỉ để lại một mình Đại trưởng lão thất thần như không có hồn phách, đứng cô đơn trong phòng. . . .

Không biết đã qua bao lâu, một đạo thân ảnh liền như u linh hiện ra, đúng là trung niên nhân kia.

- Đại trưởng lão, ngươi làm sao vậy?

- Tông chủ, ngươi đã đến rồi.

Đại trưởng lão lúc này mới thanh tỉnh lại, nhưng vẻ ngưng trọng vẫn chưa từng tán đi.

Thấy vậy, thần sắc trung niên nhân hơi xiết chặt:

- Đại trưởng lão, đến cùng làm sao vậy?

- Tông chủ!

Đại trưởng lão không khỏi cười khổ, chợt nói lại kỹ càng chuyện trước kia một lần

Sau khi nghe xong, trung niên nhân khẽ cau mày, hỏi:

- Vì sao bỗng nhiên thay đổi? Tuy nói Thanh Lăng chống lại tiểu tử kia, cũng có nắm chắc, nhưng dù sao so ra vẫn kém người đánh một trận với Tử Huyên a?

Đại trưởng lão nói:

- Tông chủ, trước kia lão thân cho rằng, uy hiếp của Tử Huyên là lớn nhất, nhưng hôm nay xem ra, uy hiếp từ tiểu hỗn trướng kia càng lớn hơn nữa, cho nên, lão thân tạm thời sửa lại một chút.

- Ah, chẳng lẽ vì biểu hiện của tiểu tử kia trong Bách Binh Các sao?

Đại trưởng lão lắc đầu, lại lần nữa nói lại giao phong giữa nàng và Thần Dạ một lần, sau đó, trầm giọng nói:

- Tông chủ, lão thân chưa từng thấy qua, một thiếu niên người, thậm chí có tâm tư kín đáo như vậy, trong nháy mắt đã, lão thân cũng đã hoài nghi, phải chăng trong số chúng ta xuất hiện phản đồ, đã nói rõ toàn bộ kế hoạch cho hắn biết?

Trung niên nhân nói:

- Cho nên, ngươi muốn giết hắn?

Đại trưởng lão gật gật đầu, nói:

- Dù sao chúng ta làm như vậy, cũng là vì kéo dài chờ Huyền Y trở về, trận chiến bảy ngày sau vô luận là Tử Huyên hay tiểu hỗn trướng kia, mục đích của chúng ta cũng đã đạt được, còn có thể thuận tay diệt trừ họa lớn trong lòng, cớ sao không làm chứ.

- Cũng do tiểu tử kia quả thực cổ quái, không thể cho hắn sống quá lâu được. Trung niên nhân tiếng nói dừng một chút, ngược lại tò mò hỏi:

- Nếu Đại trưởng lão ngươi đã tính toán tốt rồi, vì sao vừa rồi thần sắc còn khó coi như thế?

- Còn không phải bởi vì Linh Nhi sao!

Đại trưởng lão không khỏi cười khổ.

- Linh Nhi?

Vẫn là tiểu viện dựa núi mà xây kia, bất quá ở đây sớm đã đề phòng sâm nghiêm, ngay cả một con chim bay cũng đừng mơ lọt được vào bên trong.

Liếc ra bên ngoài, Thần Dạ cười nói:

- Bảy ngày kế tiếp, chỉ sợ sẽ là thời gian chúng ta an toàn nhất trong Khiếu Lôi Tông.

- Thần Dạ, ta không hiểu nổi!

Tử Huyên ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ thê lương:

- Ta không hiểu, vì sao tám năm trước sư phó đối đãi ta như con gái ruột, hôm nay trở về, không ngờ lại thay đổi như vậy?

Thần Dạ nói:

- Ngươi trong lòng lão, bất quá chỉ là công cụ có thể lợi dụng thôi, ngày nay, có lẽ giá trị lợi dụng sắp sửa hết đi nên nàng cũng cũng không cần phải tiếp tục sắm vai diện mạo như từ mẫu kia nữa!

- Là thế sao? Nhưng ta thủy chung không thể tin được!

Đổi thàh bất cứ người nào, đều không thể tin được, một người đã từng nguyện ý vì mình trả giá tất cả bỗng nhiên lại thay đổi, ai có thể tin được?

- Mặc kệ ngươi có tin hay không, đây đã là sự thật. Tử Huyên, chúng ta bây giờ phải làm chính là phải bảo đảm Linh Nhi vô sự, hơn nữa chúng ta, cũng phải sống sót rời khỏi Khiếu Lôi Tông.

Thần Dạ nghiêm nét mặt nói.

- Đúng vậy a, Linh Nhi còn ở trong tay bọn họ, ta không thể vậy được.

Tử Huyên mạnh mẽ đánh tan nét buồn rầu trong mắt, lạnh lùng nói:

- Nhưng trước đó, chúng ta đầu tiên phải làm rõ, đến cùng bọn hắn đang mưu đồ gì? Vô duyên vô cớ, nếu chỉ muốn khó xử ta cũng không cần phiền toái như vậy, trong Khiếu Lôi Tông, người có thể dễ dàng đánh chết chúng ta cũng không phải không có.

- Như vậy, theo ý của ngươi, âm mưu của bọn hắn là gì?

Thần Dạ hỏi.

Tử Huyên chỉ trầm tư một lát, liền lắc đầu, nói:

- Đoạn đường này trở về, ta đều suy nghĩ, nhưng không có kết quả gì.

- Ngươi nghĩ không ra nguyên do, có thể là do ngươi đang ở trong cục, như vậy, ngươi không ngại đổi lại mạch suy nghĩ để ngẫm lại xem, dùng sư phụ của ngươi làm thí dụ. . . .

Thần Dạ nói:

- Tám năm trước, nàng có thể để ngươi rời khỏi Khiếu Lôi Tông, vì sao tám năm sau, nàng lại làm vậy?

- Ngươi không phải nói, trong lòng sư phó ta chỉ là công cụ có thể lợi dụng sao?

Thần Dạ khẽ cười nói:

- Vừa rồi đã từng nói qua, phải thay đổi mạch suy nghĩ, ngươi phóng lớn suy nghĩ lên một chút, ví dụ như, tính luôn cả tương lai Khiếu Lôi Tông vào trong. Đừng quên, kho ngươi muốn mạnh mẽ triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương thì bọn người Nhị trưởng lão lại gấp gáp như vậy, nếu thương này đã ở trong Bách Binh Các, bọn hắn vì sao còn sốt ruột vậy chứ?

Tử Huyên hai mắt lập tức sáng ngời:

- Nếu như Lôi Kình Diệt Thế Thương không ở trong Bách Binh Các, ta cưỡng ép triệu hoán, thần binh chi uy sẽ phá hư một phương chi địa, đây là tổn thất của Khiếu Lôi Tông, bọn hắn lo lắng cũng bình thường thôi.

- Nhưng thương này ở trong Bách Binh Các, có phong ấn cường đại ở đó, ta dù triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương Bách Binh Các cũng căn bản không có khả năng bị tổn thương, nhưng nếu thế ta sẽ bởi vì cắn trả mà bị thương cực kỳ nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ khiến hồn phách bị thương ngay.

Luyện hóa bất luận binh khí phẩm chất gì, đều cần hồn phách, luyện hóa thần binh cũng thế.

Khi hồn phách tương dung với thần binh, nếu bị cắn trả thì đầu tiên bị trùng kích sẽ là hồn phách, dùng sự sắc bén của thần binh có lẽ không cách nào khiến cho hồn phách tan thành mây khói, nhưng biến thành một người ngu ngốc lại không khó.

- Nói đúng.

Thần Dạ cười nói:

- Nếu như sau khi ngươi không bình thường nữa, đối với Khiếu Lôi Tông mà nói, sẽ có tổn thất gì chứ?

Dựa theo lẽ thường, Tử Huyên đã không phải là người Khiếu Lôi Tông, hơn nữa còn có ân oán không thể hóa giải được, nàng nếu biến thành hoạt tử nhân, đối với Khiếu Lôi Tông mà nói, không thể nghi ngờ sẽ là một chuyện tốt rất lớn

Nhưng mà. . . . ánh mắt Tử Huyên xiết chặt, lẩm bẩm nói:

- Nguyên lai là như vậy, vậy mà lại là thế!

- Nghĩ ra rồi sao?

Trong mắt Tử Huyên đột nhiên có một vệt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống:

- Ta ngược lại tình nguyện mình không nghĩ ra, nếu vậy, đối với sư phó, ta ít nhất vẫn còn một phần hi vọng, dù sao, là nàng đã cưu mang ta, là nàng dạy ta tu luyện, là nàng cho ta thành tựu như giờ. . . .