Đế Quân

Chương 255: Rời đi (2)




Sau khi ngừng lại, âm thanh của Thần Dạ nghiêm nghị hơn một chút:

- Ta nghĩ những chuyện muốn ngươi làm, đó là mau chóng khống chế trấn Thanh Dương này. Nếu như có khả năng, thì dốc hết khả năng mở rộng thế lực La gia, sau đó, một mực mở rộng sang hướng Đông.

- Hướng đông?

La Linh mắt nhung chớp chớp, lời này nàng có hơi nghe không hiểu. Đi về hướng tới phía đông, chính là vùng đất không người sống. Đi theo phương hướng đó thì đều là rừng cây rậm rạp liên miên, chẳng lẽ Thần Dạ là muốn khai khẩn rừng núi làm ruộng sao?

Không hiểu cũng không cần, chỉ cần là Thần Dạ căn dặn, nàng liền không có chút xíu cự tuyệt, lập tức gật đầu thật mạnh mà nói:

- Công tử yên tâm, ta sẽ rất để tâm đi làm.

- Công tử, còn có gì khác sao?

La Linh trong lòng vẫn còn là có hơi có một chút điểm hiểu lệch đi. Thần Dạ bảo nàng làm, mở rộng La gia thế lực, nghe ra có vẻ hoàn toàn là vì để tốt cho chính mình....

- Như vậy đã là đủ rồi.

Rừng núi theo hướng tới phía đông, sau khi xuyên qua khe núi Ưng Kiến Sầu là đến thôn xóm miền núi nho nhỏ kia. Sau đó chính là dãy núi Bắc Vọng Sơn, mà vượt qua Bắc Vọng Sơn, thứ nhìn thấy chính là đế đô Hoàng Thành.

Nếu như thế lực La gia có thể kéo dài qua dãy núi này kéo tới chân núi Bắc Vọng Sơn. Cho đến lúc đó, thế lực La gia nhất định thật không giống bình thường, đã đủ để ảnh hưởng đến mỗi nhà đại quyền thế trong Hoàng Thành.

Phải biết rằng, vùng núi lớn thì cơ hội rèn luyện cũng nhiều không kể xiết. Phàm là tiến vào vùng núi này, ngoại trừ những người ở trấn Thanh Dương ra thì còn có các cao thủ từ chỗ khác lại đây.

La gia có thể khống chế vùng rừng núi này, cũng có ý nghĩa, La gia đã là chiếm núi làm vua. Thế lực như vậy, một trấn Thanh Dương không thể so sánh với điều đó.

Cũng không ai biết La gia có quan hệ cùng chính mình. Như vậy, La gia liền có khả năng là một đội kì binh trong tay mình. Nếu như sau mấy năm nữa, Thần Dạ thậm chí thực lực tổng thể của Thần gia vẫn đang vô phương đối kháng cùng hoàng thất, có La gia tồn tại thì Thần gia có thể tiến cũng có thể lui!

Đương nhiên, La Linh có thể làm được hay không, có lẽ không biết sẽ được bao nhiêu. Hơn nữa, nếu không có hoàn toàn chuẩn bị xong thì Thần Dạ cũng sẽ không lôi kéo La gia vào trong vũng nước đục này.

Tựa hồ cảm nhận được khát vọng trong lòng Thần Dạ, La Linh nghiêm mặt nói:

- Cho dù chuyện này có nhiều gian nan đến đâu, xin công tử tin tưởng, La Linh, nhất định có khả năng làm được.

- Hảo! Nhưng cũng không cần quá cực khổ. Quan trọng nhất vẫn là an toàn của mình. Kỳ thật, đặt một trách nhiệm lớn như vậy đè nặng ở trên vai của ngươi, cũng là làm khổ ngươi....

Thần Dạ cười cười, vỗ vỗ vai La Linh rồi tung người nhảy. Hắn lao đi về hướng xa xa, chỉ chớp mắt, bóng người đã thành mơ hồ.

- Công tử, ta sẽ không thấy khổ! Ta sẽ để ngươi thấy, đến một ngày kia khi ngươi trở lại trấn Thanh Dương này, thế lực của La gia nhất định có thể trợ giúp ngươi, làm chuyện ngươi muốn làm.

Nhìn theo bóng lưng mơ hồ xa xa, La Linh thì thầm nói nhỏ!

***

Rời khỏi trấn Thanh Dương, Thần Dạ không hề lại đi đến Quỷ Mộ. Địa điểm kia đã biến mất. Với lượng truyền thừa khổng lồ của Quỷ Chân Nhân, Phong Tam Nương nếu muốn phá kết giới đi ra, ít nhất cũng cần thời gian mấy năm. Có lẽ lúc chính mình lại quay về đế đô Hoàng Thành, mới có thể gặp lại Phong Tam Nương.

Một mực hướng về phía trước, sau khi đi ước chừng mấy chục dặm, tầm mắt dần dần mở mang. Các ngã ba đường cũng là bắt đầu nhiều hơn, trên vài con đường lớn rộng rãi, những người lui tới cũng là nối liền không dứt....

Sau khi hơi phân biệt phương hướng một phen, Thần Dạ đi dọc theo một con đường lớn trong đó.

Là đi ra ngoài rèn luyện, kỳ thật cũng không có điểm cuối đặc biệt.Cứ tùy tiện đi theo một con đường là được. Nhưng mà trong kí ức vào lúc còn bé, vào lúc tuổi còn nhỏ thì hắn từng đi theo gia gia đi tuần hơn một lần.

Mà một lần đi tuần kia, xuất phát từ đế đô thì chính là đi theo đường lớn, không hề vượt qua Bắc Vọng Sơn. Con đường tất nhiên không giống, nhưng Thần Dạ mơ hồ còn nhớ rõ phương hướng. Từ con đường này đi, hẳn là có thể tới một tòa thành trì mà lúc tuổi còn nhỏ thì hắn đã đi qua.

Thần gia không phải thuần túy ý nghĩa một thế lực trên giang hồ. Cho nên, tất cả hành động cũng không thể dựa theo quy củ giang hồ để xử lý. Rút giây động rừng, Thần Dạ mặc dù muốn chỉ là Thần gia có được sự bình yên cùng tự do, cũng không phải muốn cướp lấy hoàng quyền từ trong tay đương kim hoàng thất

Tuy nhiên, thực sự đến một ngày đó, chỉ cần trở mặt cùng hoàng thất, như vậy, ngươi coi như không có ý tứ kia, thì cũng bị người cho rằng có ý tứ kia. Thần gia tồn tại, tất nhiên chỗ dựa vào là quyền uy chí cao vô thượng của lão gia tử. Đồng thời ở phía dưới, cũng cần rất nhiều người cùng gắng sức.

Nếu không có bọn họ tồn tại, hoàng thất muốn động tới Thần gia thì thật sự quá mức đơn giản.

Đương nhiên, đây là một thế giới võ đạo tối thượng. Chỉ cần tu vi của Thần Dạ, đạt tới chính là tình trạng muôn người nhìn vào, thì mặc cho hoàng thất điều động toàn bộ binh lực trong triều cũng không làm gì được Thần gia.

Chỉ là, Thần Dạ ngay cả rất tự phụ thì cũng không dám nói, trong vòng mấy năm ngắn ngủi là có thể đủ sức làm được.

Với thực lực hoàng thất hiện tại đã thể hiện ra ngoài, nhìn khắp cả hoàng triều, nếu không có thân phận hoàng gia, thì thực lực của hoàng thất thật sự tịnh không đủ để cao cao tại thượng.

Riêng là một trấn Thanh Dương, Thần Dạ chứng kiến được cao thủ Sơ Huyền có rất nhiều. Võ Giả cảnh giới Trung Huyền cũng có một số. Cả trong hoàng triều, cao thủ mạnh hơn tại sao lại là ít ỏi không có mấy?

Hoàng thất có thể quân lâm thiên hạ, hiển nhiên, là cũng không phải chỉ dựa vào quân đội dũng mãnh!

Lần này đây đi ra rèn luyện, làm tăng lên tu vi của bản thân là một phương diện. Nhưng hắn cũng muốn thừa dịp cơ hội này, vì Thần gia lôi kéo một hồi, hoặc là phải nói vỗ về càng xác thực hơn một chút.

Có lão gia tử vô thượng quyền uy, thật sự không cần phải lôi kéo quá nhiều !

Lão gia tử tên là Thần Trung, đối với hoàng thất Đại Hoa hoàng triều là trung thành và tận tâm. Điểm này, tất cả mọi người đều nhìn đầy đủ rõ ràng, nếu như thật muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo thì đó cũng là vạn bất đắc dĩ!

Lòng người ích kỷ, Thần Dạ cũng không ngoại lệ. Nếu như có cơ hội, có thể làm cho Thần gia đứng ở cao hơn đạo đức để mà đi tới hành động, thì Thần Dạ tự nhiên sẽ không hơi đâu mà để ý!

- Giá, giá!

Trên đường cái rộng rãi, hơn mười con tuấn mã trên lưng chở hơn mười kị sĩ tráng kiện. Chúng hấp tấp chạy cực kì nhanh chóng, những kị sĩ này, mỗi người đều là người mặc khôi giáp. Ở trên lưng người cuối cùng còn đeo một cây quân kỳ. Hiển nhiên, những người này là quân sĩ hoàng triều.

- Cút, cút ngay!