Đế Quân

Chương 209: Liên thủ




Lực của tử khí, không chỉ có không sao trừ được, mà phảng phất nó vẫn còn ăn mòn mọi thứ trong cả một vùng đất này. Tất cả thiên địa linh khí, vào lúc Thần Dạ vận hành công pháp đều tùy thời mà đến, lại không ngờ là năng lượng của Tử khí đậm đặc !

Một màn này, trực tiếp khiến cho Thần Dạ có loại đau khổ sâu sắc....

Vô phương hấp thu được linh khí thiên địa, điều này có ý nghĩa, sau khi năng lượng Huyền Khí trong đan điền tiêu hao hết sạch, liền không có cách nào để khôi phục. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn rồi có một lúc, đừng nói là Thần Dạ hắn, cho dù là cao thủ Thiên Huyền đỉnh cao, thì tới cuối cùng ở trong Tử khí bao bọc xung quanh cũng phải rơi vào kết quả bỏ mạng.

Đương nhiên, thần thông mà cao thủ Thiên Huyền đỉnh cao có được thì không phải Thần Dạ có khả năng đủ hiểu rõ. Có lẽ cao thủ đến mức này, có khả năng trực tiếp bổ rách không gian phảng phất như chốn giam cầm này, để rời khỏi sự trói buộc của tia sáng tím bạc.

Trước mắt, hắn lại chỉ có thể làm hết sức, để xem chính mình có đủ vận khí, có khả năng chống đỡ được đến khi tia sáng tím bạc tiêu tan. Hoặc là Tử khí bị tia sáng tím bạc xua tan hết sạch.

- Thiên Đao!

Thần Dạ quát khẽ, Thiên Đao lập tức xuất hiện, hào quang trắng xóa đã hóa thành một màn hào quang bao phủ xuống từ trên đỉnh đầu Thần Dạ, bao phủ cả người vào trong đó.

Có lực của Thiên Đao ngăn cách, mặc dù nó không hoàn toàn ngăn cản Tử Khí ở bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng là đủ để cho áp lực mà Thần Dạ phải chịu yếu bớt đi một chút. Như vậy, thời gian có thể chống chọi liền càng nhiều hơn một chút.

Thời gian nhanh chóng trôi qua như cát lọt qua ngón tay, không đề cập tới Thần Dạ đang ra sức giãy dụa. Trong một vùng không gian, Tử khí mặc dù cực lực chống chọi để khỏi bị tia sáng tím bạc xua tan, nhưng rốt cuộc vẫn bị tiêu tan từng điểm nhỏ một.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cho dù có Thiên Đao tương trợ, Thần Dạ đều đã đến lúc như cung căng hết sức. Tử khí cùng tia sáng tím bạc, vẫn còn đối kháng hung dữ mãnh liệt với nhau. Nhưng mà cũng lại có thể phát hiện, số lượng Tử khí đã không còn nhiều lắm. Hiện nay số còn lại chỉ bao trùm trong một chốn không gian không lớn xung quanh chỗ ở của Phong Tam Nương.

Đối với Thần Dạ mà nói thì đây là một tin tức tốt. Đã không có Tử khí bao phủ, hắn còn có linh khí thiên địa có khả năng hấp thu luyện hóa. Hơn nữa, Tử khí rõ ràng cũng là vẻn vẹn chỉ có thể tự bảo vệ mình, không còn có khả năng ăn mòn đối với thân thể của mình.

Thần Dạ không khỏi thở phào ra một hơi thật dài. Hắn đang muốn khôi phục thật tốt chỗ Huyền Khí bị tiêu hao thì đột nhiên lỗ tai hắn nghe được một âm thanh cực kỳ mơ hồ.

Âm thanh rất yếu, trạng thái của Thần Dạ lại đang là không tốt. Hơn nữa hắn cũng không hề chú ý, bởi vậy, rốt cuộc là cái gì vọng lại, đang nhắn nhủ tin tức gì thì hắn cũng không hề nghe rõ. Hắn chỉ nghe thấy âm thanh này, rất lo lắng sốt ruột.

Một lát sau, tựa hồ cảm giác được Thần Dạ vẫn còn chưa có phản ứng gì, đạo âm thanh kia lại một lần nữa vang vọng tới đây.

Tâm thần Thần Dạ không khỏi hơi bị căng thẳng. Lúc này hắn không chỉ đã nghe rõ ràng, mà cũng là phân biệt ra, chủ nhân của âm thanh này là ai.

- Phong cô nương, là ngươi sao? Ngươi đang ở chỗ nào?

Đạo âm thanh vừa rồi kia, đúng là âm thanh của Phong Tam Nương xin giúp đỡ. Nhưng mà ở tại địa phương này, lúc nãy Thần Dạ đã tìm nàng rồi mà vẫn tịnh không hề phát hiện ra nàng, cho nên hắn mới rời đi.

Rời khỏi không được mấy chục thước, bỗng nhiên biến cố này xảy ra. Thần Dạ không cho rằng, liền trong thời gian cực kì ngắn ngủi kia, chính lúc mình rời đi thì Phong Tam Nương trở về, sau đó gây ra một lần động tĩnh lớn như vậy.

Liền tại lúc Thần Dạ vừa nói dứt lời, ở trên một thân cây trong số mấy cây cổ thụ đang chống cho nhà của Phong Tam Nương đột nhiên tách ra một cánh cửa. Đưa mắt nhìn qua thì nó có vẻ sâu không thấy đáy!

- Thần Dạ, mau vào!

Ở chỗ này, không ngờ cũng có được một đạo phong ấn kết giới. Hiện tại nó xuất hiện nên Thần Dạ bắt đầu cảm ứng được. So sánh với những đạo kết giới ở Quỷ Mộ kia thì chỗ này còn phải cường đại hơn rất nhiều lần. Khó trách, hắn tới nơi này cũng đã nhiều lần, hơn nữa lần đầu tiên vẫn còn ngây người chờ đợi trong thời gian thật lâu, mà cho tới bây giờ đều không hề phát hiện được.

Hiện tại không phải lúc để ngạc nhiên. Đã có thể xác định, một màn kỳ quái này trong thiên địa chính là do Phong Tam Nương gây nên. Do đó hắn liền hướng về phía điểm này. Thần Dạ cũng muốn đi vào, để trợ giúp Phong Tam Nương một tay.

Tử khí bao phủ tại phiến không gian này, giờ phút này phảng phất đã biết Thần Dạ không phải kẻ địch. Cho nên vào lúc hắn đi ngang qua thì không hề bị tiến công chút xíu nào.

Vừa vào qua cửa, phong ấn kết giới tự động bế quan. Mà ở bên ngoài thì có vẻ sâu không thấy đáy, nhưng sau khi đi vào lại nhìn rõ ràng, đúng là một bãi đất trống thập phần rộng rãi.

Ở trong chỗ này, hiện nay đang tràn ngập loại Tử khí mà so sánh với ở ngoài kia thì càng đậm đặc hơn, cũng càng thuần khiết hơn. Khi những đạo Tử khí này bắt đầu khởi động, chúng làm cho không gian này, đều bắt đầu hết sức vặn vẹo.

Mà có một số Tử khí thì có loại cảm giác đã ngưng hóa thực chất, không ngờ dùng mắt thường đều là đã có khả năng nắm lấy. Dưới ánh sáng yếu ớt bao trùm, chúng đúng là loại tồn tại đen nhánh như mực. Ở chung quanh, thậm chí đều còn có tiếng kêu gào khóc thảm thiết, phảng phất như nơi này chính là Cửu U Địa Ngục. Mà có một số Tử khí thì đích thực là khí tức của vô số lệ quỷ phát tán ra ngoài.

Thần Dạ không hề có mảy may nghi ngờ chút nào. Nếu là hơi có một tia khí này trút xuống trấn Thanh Dương, như vậy thì mặc dù là Thu Chấn cũng đều chỉ có thể chờ chết.

Có điều là dẫu đang bao phủ trong Tử khí đậm đặc như vậy, bóng dáng nhu mì đang ngồi xếp bằng chẳng những sống yên ổn vô sự với nhau, ngược lại có một loại cảm giác hưởng thụ. Đương nhiên, tia sáng tím bạc trong không trung ở bên ngoài đang dốc hết sức lực để xua tan Tử khí đang được nối thông vào bên trong, thì tình trạng Phong Tam Nương tự nhiên cũng không thật tốt.

Bởi vì Phong Tam Nương ở đây nên những Tử khí này cũng không tạo thành bất cứ phiền toái gì cho Thần Dạ, mà cứ để cho hắn dễ dàng đi tới chỗ chính giữa bãi đất trống, đến bên cạnh Phong Tam Nương.

- Phong cô nương, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?

Sau khi đến gần, nỗi kinh ngạc của Thần Dạ càng lớn hơn. Giờ phút này toàn thân Phong Tam Nương làm cho người ta không cảm ứng được chút xíu khí tức thuộc về nhân loại. Còn ở chỗ nàng đang tràn ngập ra, cũng hoàn toàn là chứa đầy tử khí. Phảng phất, Tử khí đầy trời là trực tiếp từ trong thân thể của nàng mà phát tán ra ngoài.