Đế Quân

Chương 199: Võ Thiên Kỳ




Đang lo không tìm được cơ hội tiếp xúc với người của Cuồng Đao Quán, lập tức đã có. Chỉ là, cơ hội này, rất không để người ta vui mừng !

Thiếu nữ yếu ớt, hiển nhiên không dám nói lời nào. Nàng chỉ thật vất vả tránh né cây quạt trắng của chàng trai trẻ tuổi. Trạng thái nổi giận này khiến cho chàng trai trẻ tuổi càng càn rỡ hơn. Hắn cất tiếng cười to, thu lại cây quạt mà trực tiếp vươn tay ra.

- Võ thiếu gia, mời tự trọng!

Thiếu nữ yếu đuối rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn, bước chân khẽ nhích, sau khi tránh né thì nhanh chóng chạy đi về hướng xa xa.

Trong tửu lâu, ánh mắt của Thần Dạ có hơi phát lạnh. Tu vi của thiếu nữ thật đúng là không kém a. Mới vừa rồi, bởi vì thái độ yếu đuối của thiếu nữ nên đúng là hắn không chú ý tới....

Có một thân tu vi không kém, vậy phía sau thiếu nữ, hoặc là lớp tiền bối của nhà nàng, thiết nghĩ ở trong trấn Thanh Dương này cũng không phải hạng người vô danh. Thế nhưng chàng trai trẻ tuổi vẫn dám càn rỡ làm xằng bậy, Cuồng Đao Quán tại trấn Thanh Dương thật là có uy danh hiển hách!

Trong thế gian loài nguời, kẻ yếu bị người mạnh bắt nạt là điều không sao trừ được!

- Còn muốn đi a!

Mắt thấy thiếu nữ muốn bỏ chạy, chàng trai trẻ tuổi bất giác lạnh lùng cười một tiếng, rồi quát khẽ:

- La Linh, hôm nay, nếu như ngươi tránh né Bổn thiếu gia thì La gia liền sẽ không còn ở trấn Thanh Dương này.

Âm thanh bình thản nhưng không thua gì sấm sét cuồn cuộn, làm cho La Linh đã ở chỗ xa đành miễn cưỡng dừng bước chân lại. Nàng càng cố nhịn lửa giận trong lòng, chậm rãi xoay người, không hề chớp mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi.

- Võ thiếu gia, ngươi hà tất vất vả dây dưa?

- Bổn thiếu gia là cái gì, ngươi hẳn là rõ ràng.

Người trẻ tuổi cười quái dị, La Linh cố ghìm cơn giận, hắn phảng phất giống như không nhận thấy. Trong một khắc này, ý tứ hàm xúc trong mắt hắn không thèm tiếp tục che dấu chút xíu, cứ như thế mà muốn nhanh chóng nuốt chửng được nàng.

Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đúng là lúc dung mạo vóc dáng mới phát triển, La Linh có lẽ không phải có dung nhan tuyệt sắc, cũng không có vẻ quyến rũ khác thường của Phong Tam Nương. Nhưng lại có một phần đặc biệt ngây thơ, thẹn thùng mê người của thiếu nữ !

Nhìn La Linh dẫu cũng không cách nào cố nhịn phẫn nộ, người trẻ tuổi cười đến càng vui mừng:

- La Linh, ta không ngại nói cho nàng một chuyện. Nàng vì La gia mà tận lực kiên trì, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng nàng lại là hay không biết, Bổn thiếu gia hôm nay trước khi tới tìm nàng thì đã đi qua nhà nàng. Thân nhân duy nhất hiện nay của nàng, phải, chính là thúc thúc thẩm thẩm của nàng đã làm chủ, đem nàng gả cho Bổn thiếu gia làm thiếp. Cho nên, Bổn thiếu gia hôm nay hành động, mặc dù có vẻ càn rỡ, nhưng cũng là đã có ý định chấp nhận. Cho nên, nàng cũng không thể nói là tức giận hay không, bởi vì điều đó là không đáng!

- Không có khả năng!

La Linh quát lên kịch liệt:

- Thúc thúc thẩm thẩm của ta, thế nào mà lại làm những việc đến mức này ?

Nghe vậy, chàng trai trẻ tuổi điệu bộ nghiêm mặt mà nói:

- Cho đến hôm nay, Bổn thiếu gia nếu như muốn dùng sức ép thì ngươi chạy không thoát. Cho nên, cũng không hề cần phải dùng loại phương pháp để hù dọa nàng. Nếu như không tin lời ta đã nói, trước tiên nàng có thể đi về hỏi cho thật rõ ràng. Đồng thời, Bổn thiếu gia cũng nói cho nàng, ba ngày sau, kiệu hoa của Võ gia tới cửa. La Linh, ăn mặt trang điểm thật tốt một phen. Đến lúc đó, đừng để cho Võ gia chúng ta mất mặt mũi trước các đồng đạo ở trấn Thanh Dương.

La Linh căn bản không có nghe xong những lời này, đã liều lĩnh chạy đi....

- Chúc mừng Võ thiếu gia ba ngày sau có đám cưới, chúc mừng đám cưới của Võ thiếu gia!

Từ tửu lâu ở phụ cận, lập tức một tràng âm thanh chúc mừng vang vọng nối liền không dứt. Cho dù có quen biết hay không thì giờ phút này, mọi người đều tiến lên chúc tụng với người trẻ tuổi. Mặc dù không có ý định dệt hoa trên gấm, thì ít nhiều cũng có thể làm như quen mặt. Ở tại trấn Thanh Dương, việc nịnh nọt Thu gia và Cuồng Đao Quán kia đều là điều rất cần thiết.

Người trẻ tuổi hiển nhiên dang có tâm tình tốt bèn cười to:

- Đa tạ chư vị, đến lúc đó, Cuồng Đao Quán mở rộng cửa bày tiệc rượu, các ngươi đều cùng đi uống chén rượu mừng a!

- Nhất định, nhất định!

- Trước khi Võ thiếu gia tới đây, mọi người ở nơi này đều kêu to muốn trừng gian trừ ác vẫn còn vang vang đất trời trấn Thanh Dương. Làm thế nào mà chỉ trong thời gian chớp mắt, tất cả các vị đều đã mau quên những lời vừa nói. Hơn nữa, vẫn còn có vẻ hứng thú làm chuyện trợ Trụ vi ngược thế sao ?

Một đạo âm thanh không thích hợp đột nhiên vang vọng lanh lảnh, thần sắc của mọi người đều liền thay đổi. Đến sau khi tầm mắt của bọn họ tìm được chủ nhân của những câu này, ánh mắt tức giận, đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Người đời thế gian đều say, như vậy, người tỉnh táo duy nhất sẽ bị người say biến thành là say rượu. Chỉ có ẩn dật lảng tránh không nói gì mới có thể được phần lớn mọi người đón nhận. Nếu không, ngươi liền là yêu nghiệt!

- Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết sao?

Không đợi người trẻ tuổi kia nói cái gì trước, đã có người tiên phong ra mặt vì hắn. Hắn lạnh lùng nhìn người thiếu niên, sát ý bỗng nhiên tuôn trào dữ dội.

Thần Dạ mày kiếm vừa nhướn lên. Thời gian còn có không được mười ngày là tới lúc Cuồng Đao Quán và Thu gia đại chiến sinh tử. Vậy trong thời gian này, Cuồng Đao Quán hẳn là nên toàn lực chuẩn bị đánh nhau mới phải, làm thế nào mà người của Cuồng Đao Quán vẫn còn có tâm tư, làm những chuyện bắt nạt ức hiếp thiếu nữ thế này ?

Coi như thực lực của Cuồng Đao Quán có hơn Thu gia thì cũng phải cẩn thận một chút. Huống chi, mấy ngày nay mọi người nghe được tin tức, Thu Chấn lão nhi có tu vi đã vượt qua quán chủ của Cuồng Đao Quán, đã làm cho thực lực giữa đôi bên có hơi bất bình thường.

Dưới tình huống này, Cuồng Đao Quán không nên còn có loại công việc nhàn hạ thoải mái để xử lý thế này!

Người trẻ tuổi tất nhiên là một kẻ quần áo lụa là, nhân vật cao cấp trong Cuồng Đao Quán cũng không phải là kẻ ngu ngốc..... Vậy ở trong đó, nếu không phải che giấu một số thứ có chút kì dị cổ quái, thì đó chính là Cuồng Đao Quán có niềm tin nắm chắc tất thắng.

Cho dù là cái gì, Thần Dạ đều muốn biết một chút!

Không vì cái gì khác, nếu như những lời người trẻ tuổi trước đây nói với La Linh đều là sự thật. Như vậy, thiếu nữ này, đáng giá Thần Dạ hắn ra tay tương trợ. Bị thân nhân, nhất là bị người chí thân bán đứng thậm chí vứt bỏ. Loại cảm giác này rất là khổ sở.

- Ta rất không muốn tìm cái chết. Nhưng nếu như các ngươi có thể giết được ta, như vậy, coi như ta là muốn chết đi!

Thần Dạ nhàn nhạt thốt ra một tiếng, rồi chợt đứng lên. Vào lúc nói lên những lời này, khiến cho quá nhiều người giận dữ. Nhưng mà ánh mắt của bọn họ, trong giây lát chợt đại biến. Lúc đầu vẫn còn thấy bóng người trong tửu lâu, nào ngờ chỉ trong giấy lát đã xuất hiện ở bên ngoài tửu lâu.