Đế Quân

Chương 1379: Tiêu Nhược thư sinh




Cho dù đã tỉnh lại, nhưng cỗ chân khí huyền ảo tán phát vẫn chưa dừng lại, hơn nữa Thần Dạ phảng phất nhìn thấy được tận sâu trong ánh mắt uy nghiêm kia hiện lên một tia ngưng trọng, thậm chí là khẩn trương.

Điều này sao có thể?

Cho dù đã vẫn lạc, nhưng Tiêu Nhược thư sinh từng đạt tới độ cao như thế, vậy ở thế gian này còn có ai sẽ làm cho hắn có ánh mắt như vậy?

Là Tà Đế Điện!

Thần sắc Thần Dạ không khỏi run lên, nếu như hắn không suy đoán sai, lần này cao thủ Tà Đế Điện xuất hiện ở đây, lựa chọn liên thủ với Liễu tộc cùng Thiên tộc, lại thêm sự xuất hiện của phó điện chủ, bọn hắn làm như vậy là vì Tiêu Nhược thư sinh.

- Mọi người không cần đa lễ!

Tiêu Nhược thư sinh nở nụ cười, nhìn Thiên Diệp lão nhân, nói:

- Lần này lại phiền toái lão ca.

Thiên Diệp lão nhân khoát tay, nói:

- Ta và ngươi kết giao nhiều năm như vậy, còn cần nói lời khách khí này hay sao? Chẳng qua Tiêu lão đệ, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta dù sao cũng đã chết rồi.

- Cho nên bọn họ đến vô cùng đúng lúc!

Tiêu Nhược thư sinh xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua nhóm người Thần Dạ, lại nhìn Thần Dạ, Phong Ma cùng U Nhi, hiển nhiên dù hắn không rõ Phong Ma cùng U Nhi là truyền nhân của vị đại đế nào, nhưng với ánh mắt của hắn vẫn có thể nhìn thấu rõ ràng.

Một lát sau trong ánh mắt Tiêu Nhược thư sinh đột nhiên hiện lên một tia vui sướng:

- Không gian này từ vô số năm trước sau trận đại chiến của bốn vị đại đế cùng Tà Đế, đã đoạn tuyệt thật nhiều truyền thừa, khiến trong thiên hạ dù xuất hiện thật nhiều người ưu tú, nhưng trong cùng một thời đại cũng không có nhiều nhân tài trẻ tuổi giống như các ngươi xuất hiện.

- Mà truyền thừa của ba vị đại đế hiện thế, hơn nữa thời gian trước cũng có truyền thừa của một vị đại đế khác xuất hiện thế gian…

Lời còn chưa dứt mọi người đều cả kinh, thần thông của Tiêu Nhược thư sinh thật sự khủng bố, trạng thái như bây giờ, còn lưu ở vùng đất ngăn cách nhưng vẫn hiểu được truyền thừa của Bạch Đế.

- Bao nhiêu năm qua, đừng nói truyền thừa của bốn vị đại đế xuất hiện trong cùng một thời đại, dù là một vị cũng chưa từng xuất hiện qua.

Tiêu Nhược thư sinh nghiêm mặt nói:

- Các ngươi cảm thấy đây có lẽ là một loại trùng hợp. Theo các ngươi xem ra truyền thừa của bốn vị đại đế đồng thời xuất hiện cùng vài vị nhân tài trẻ tuổi cùng xuất hiện, trước là trùng hợp, sau là cố gắng bản thân…đích xác, đây cũng có trùng hợp, cũng có quan hệ tới bản thân các ngươi có cố gắng, nhưng mà…

- Việc này chưa chắc là trùng hợp, theo ý ta không phải.

Mọi người chấn động, theo lời nói của Tiêu Nhược thư sinh thật sự quá huyền ảo.

Thần Dạ vội hỏi:

- Tiền bối, ý của ngài là hết thảy toàn bộ đều có người đang thao tác?

Lời vừa nói ra, thần sắc của Tiêu Nhược thư sinh cùng Thiên Diệp lão nhân đều đại biến, dù trong lòng họ đã có ý tưởng này, nhưng lời như vậy sao dám nói ra?

Vô luận là bốn vị đại đế hay là Tà Đế, hoặc là vô số người hậu thế, ở trong trời đất đều là người đứng đầu, so sánh với thiên địa có lẽ còn khoa trương, nhưng nếu muốn thao tác hết thảy vận mệnh, là người nào có thể làm được?

Là thiên đạo pháp tắc sao?

Sau một lát Tiêu Nhược thư sinh chợt cười nói:

- Nếu nói có người thao tác, nghe thật rợn cả người, nhưng có nhiều thứ cũng không phải là trùng hợp.

Nói tới đây hắn nhìn mọi người, nói:

- Chư vị đi vào nơi vẫn lạc của ta cùng Thiên Diệp lão ca, đại chiến cùng Tà Đế Điện, sau đó phó điện chủ cũng xuất hiện, đủ loại ý tứ cộng thêm hiện tại, nói vậy trong lòng các ngươi đều đang hoài nghi vì sao ta không xuất hiện, đúng không?

Không đợi mọi người trả lời, hắn tiếp tục nói:

- Không phải ta không muốn hiện thân, những tên kia rõ ràng vì ta mà đến, nếu như có thể…ta thật sự không dám xuất hiện, nếu không một người đã vẫn lạc như ta cần gì phải đem nơi đây ngăn cách cùng thế giới bên ngoài?

- Ta vốn đã vẫn lạc, chỉ còn lưu lại tia chân linh mà thôi…

Tiêu Nhược thư sinh than thở một tiếng, nói:

- Trước đó không lâu, ước chừng khi truyền thừa của một vị đại đế cuối cùng xuất hiện, ta đã cảm ứng được có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại lướt qua, khi đó chủ nhân kia cũng cảm ứng được sự tồn tại của ta, vạn hạnh chính là trước khi ta vẫn lạc cũng đã bố trí một phương kết giới, hơn ngàn năm trôi qua uy lực kết giới chưa hề giảm xuống, hơn nữa có Thiên Diệp lão ca hỗ trợ, ta mới có thể kịp thời đưa ra kế sách ứng đối, bằng không…

- Kỳ thật tia chân linh của ta, nếu hắn muốn lấy thì cũng được, dù sao ta đã chết, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, chẳng qua không thể cho hắn lấy được chân linh của ta.

Thần sắc hắn ngưng lại, nói:

- Thiên hạ này thuộc về vô số sinh linh cùng sở hữu, không phải của một người, ta tình nguyện tán đi chân linh cũng không cho hắn lấy được, làm hại đến thiên hạ, thậm chí là…

Trầm mặc hồi lâu, Thần Dạ trầm giọng hỏi:

- Tiền bối, chủ nhân đạo khí tức kia có phải là Tà Đế?

Nếu Tà Đế Điện cố ý nhằm vào Tiêu Nhược thư sinh, nhất định là do chủ nhân đạo khí tức kia có thể ra lệnh cho Tà Đế Điện, nếu như vậy thân phận của người kia đã rõ rành rành.

Một lát sau Tiêu Nhược thư sinh lắc đầu nói:

- Khí tức của người kia ta không cảm ứng được, nhưng nhìn hành động hôm nay của Tà Đế Điện, ta hiểu được có lẽ người kia có liên quan tới bọn hắn.

Lời này vừa nói ra làm mọi người đều nghi hoặc, thậm chí ngay cả Tiêu Nhược thư sinh cũng không thể phán đoán?

- Được rồi, không nhắc tới chuyện này.

Tiêu Nhược thư sinh lại cười nói:

- Vừa rồi ta đã nói trên thế gian này không có quá nhiều sự tình trùng hợp, sự xuất hiện của các ngươi cũng có an bài. Mặc kệ là Tà Đế Điện hoặc là vì lý do gì khác, hiện tại ta tin tưởng thế gian này vẫn còn có hi vọng.

Nghe vậy Thần Dạ cười khổ nói:

- Tiền bối, ngài quá xem trọng chúng ta.

- Nhưng các ngươi có tư cách như thế.

Trong mắt Tiêu Nhược thư sinh lóe tinh mang.

Thần Dạ trầm giọng nói:

- Tư cách thì vẫn có nhưng thời gian không đủ, Tà Đế Điện chỉ cấp cho ta ba năm thời gian, mặc kệ chúng ta xuất sắc thế nào nhưng chỉ ba năm cũng khó có thể là đối thủ của bọn hắn.

- Ba năm…

Ánh mắt Tiêu Nhược thư sinh biến thành ảm đạm, hiển nhiên hắn hiểu rõ ý tứ của Thần Dạ, chỉ thời gian ngắn như thế mặc kệ là ai cũng khó khả năng đạt được thành tựu như ý muốn.

- Lão ca…

Tiêu Nhược thư sinh nhìn Thiên Diệp lão nhân, Thiên Diệp lão nhân cũng không đợi hắn nói hết lời đã nói:

- Đã quyết định nên làm thế nào sao?

Tiêu Nhược thư sinh gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Thấy vậy thần sắc Thiên Diệp lão nhân cũng trầm xuống:

- Làm như vậy lão phu cũng không phản đối, ta cùng ngươi kết giao nhiều năm, rốt cục…Từ nay về sau khó thể gặp lại, vô luận sau này còn cơ hội lưu được linh trí hay không, lão đệ cũng phải bảo trọng.