Đế Quân

Chương 1220: Diệp Thước (2)




- Liễu tộc chi tổ, kính ngươi là tiền bối anh hùng, cho ngươi mặt mũi, để cho Liễu Cảnh Sơn đi ra công bằng đánh một rận, nếu ngươi hôm nay muốn mạnh mẽ bao che, vãn bối lập tức rời đi, nhưng xin tin tưởng, một ngày kia khi lần nữa đến đây, Diệp Thước ta bảo đảm trên dưới Liễu tộc không lưu lại một người sống, mà đến lúc đó ngay cả ngươi cũng không ngăn cản được.

Uy hiếp như vậy để cho mi già của Liễu tộc chi tổ nhẹ nhàng lạnh lại, lấy thân phận của lão lúc nào bị người đối đãi qua như vậy, song lời nói của Diệp Thước nhưng lại không thể không để cho lão coi trọng.

Sáu người trẻ tuổi ở trước mặt này, từng người đều là ưu tú như thế, cho bọn họ đầy đủ thời gian, bọn họ thật có thể đạt tới độ cao giống như lão, cho đến lúc này cho dù là lão chưa hề vẫn lạc cũng không nhất định có thể ngăn cản một người trong đó, huống chi là sáu người.

Liễu Cảnh Sơn là ai, Liễu tộc chi tổ cũng không biết, nhưng lão hiểu được nếu Diệp Thước dám khiêu chiến, như vậy nhất định có đầy đủ lòng tin, mặc dù thực lực có lẽ không bằng nhưng hắn báo thù mà đến, thực lực có thể thể hiện ra nhất định là không phải người có thẹn trong lòng có thể nghĩ được.

Dĩ nhiên trong lòng Liễu tộc chi tổ càng thêm hiểu được, Liễu tộc hôm nay đã sớm không còn là trạng thái như lúc chính bản thân lão năm đó thành lập, trạng thái như vậy nếu nói có thẹn trong lòng, nếu bọn họ thật sự còn có cái tâm tư này liền sẽ không làm ra chuyện khi nam phách nữ như vậy.

- Người trẻ tuổi...

- Ta chỉ muốn một trận khiêu chiến, cuộc chiến sinh tử, nếu không đáp ứng, ta lập tức rời đi.

Ánh mắt của Diệp Thước sáng quắc, pahngr phất là muốn đem thiên địa này đều thiêu đốt.

- Liễu Cảnh Sơn, cút ra đây!

Liễu tộc chi tổ đã giận không kiềm chế được, nguyên tưởng rằng là cao thủ Tà Đế điện xâm chiếm, trong tộc có đại nạn, chưa từng nghĩ đến đều là đám hậu bối tử tôn không thành khí, thua trận lại thua người, mà nay càng là làm ra chuyện bậc này, lão đã vẫn lạc qua một lần, thật không muốn bởi vì cái này mà bị tức chết lần thứ hai.

Một trung niên nhân hơn ba mươi tuổi lập tức từ trong đám người, cước bộ lảo đảo chạy ra, Diệp Thước nhìn thấy hắn, cỗ sát ý kia càng thêm đáng sợ, hiển nhiên người này liền là Liễu Cảnh Sơn.

- Lão tổ!

Liễu Cảnh Sơn phác thông quỳ xuống trên mặt đất, không đợi lão tổ của hắn nói điều gì, Liễu Cảnh Sơn giành trước nói:

- Lão tổ, cũng không phải là hậu bối ham sắc đẹp, mà la nữ tử kia quá mức trọng yếu, bất đắc dĩ chỉ có thể đem nàng lưu lại ở bên trong tộc.

- Ân, quá mức trọng yếu, trọng yếu ở chỗ nào?

Chân mày của Liễu tộc chi tổ hơi nhíu lại, hỏi.

Một sát na này, chẳng những là Diệp Thước, đám người U Nhi, cỗ sát ý này cũng là trực tiếp tạo thành thực chất.

Liễu Phá Phong là tiền bối cao nhân, lại càng là anh hùng cái thế, chuyện lấn nam phách nữ cho dù là hậu bối tử tôn của lão đã làm, lão không thể đại nghĩa diệt thân thì cũng thôi, nhưng vạn vạn không nên bởi vì cái gọi là trọng yếu mà biểu hiện ra có ý tứ hứng thú.

- Lão tổ!

Liễu Cảnh Sơn động động miệng, liền đem ý tứ muốn biểu đạt ra, rõ ràng là đang truyền âm cho Liễu tộc chi tổ.

Mà nghe đến những thứ này, thần tình của Liễu tộc chi tổ ở trong một sát na này trở nên vô cùng khiếp sợ, cùng lúc đó trong ánh mắt có điều hư ảo kia thế nhưng có vẻ hỏa nhiệt từ từ hiện lên.

Trong lòng Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần thầm nghĩ không tốt, thê tử kia của Diệp Thước đến tột cùng là có lai lịch như thế nào, cư nhiên làm cho tồn tại đã vẫn lạc vô số năm như Liễu tộc lão tổ cũng sinh ra cảm giác như thế.

- Người trẻ tuổi!

Liễu tộc chi tổ phất tay một cái, đem Liễu Cảnh Sơn nhẹ nhàng nâng lên, rồi sau đó nghiêm mặt nói:

- Hậu bối tử tôn này của lão phu đem thực lực của ngươi phong ấn, cũng đem ngươi ném vào Vạn Quỷ thâm uyên, những thứ này lão phu có thể thay mặt hắn hướng ngươi nói lời xin lỗi, cũng hứa hẹn trong Liễu tộc có bất kỳ vật gì chỉ cần ngươi nhìn vừa mắt, lão phu không nói hai lời liền để cho ngươi mang đi, về phần Dạ Minh này, lão phu cũng đảm bảo ngoại trừ Tà Đế điện ra liền không có người nào dám bất kính với các ngươi, những thứ này chỉ đổi lấy thê tử của ngươi vĩnh viễn ở lại trong Liễu tộc, các ngươi cũng vinh sinh không thể gặp nhau.

Nghe nói như thế, Liễu Cảnh Sơn cùng với đám người Liễu Lăng Vân đều là thở phào nhẹ nhõm một cái, trong ánh mắt, ý lạnh lẽo nhất thời hiện lên, bọn họ biết, cái điều kiện này mọi người của Dạ Minh quả quyết sẽ không tiếp nhận.

Cho nên những người này nhất định sẽ phản kháng, ở trước mặt lão tổ sẽ từng người chết đi, không có bọn hắn, tương lai của Liễu chi nhất tộc không thể nghi ngờ sẽ càng thêm cường thịnh, tương lai một ngày chưa chắc không thể thống nhất tam đại thế lực khác, địa vị ngang bằng với Tà Đế điện, trở thành chí tôn chân chính.

- Ha ha!

Nghe vậy, Diệp Thước điên cuồng cười to:

- Lão gia hỏa, kính ngươi là tiền bối anh hùng, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, vậy cũng không cần cho ngươi bất kỳ thể diện nào.

Trong thiên địa, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, dưới tiếng cười điên cuồng kia tựa hồ có vô số lệ quỷ đang gào thét....

Đỉnh Thánh sơn, rốt cuộc không khí bị đè nén hồi lâu kia chợt ầm ầm nổ tung ra.

Liễu tộc chi tổ ở phía trước, mọi người trong Liễu tộc cùng với người của Thiên chi nhất tộc, từng người đều có sát ý kinh thiên tuôn ra, có người ở phía trước liền không cần e ngại bất luận kẻ nào.

- Liễu tổ, ngươi làm như vậy có quá phận hay không, quá làm cho người khác khó chịu rồi!

Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần trầm giọng hỏi.

Bọn họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc thê tử kia của Diệp Thước có cái gì lại để cho vị này cũng là trở nên mơ ước như thế.

Trong thiên địa này đồ vật muốn để cho cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong đều là hỏa nhiệt như thế nhưng thật sự là không thấy nhiều.

Nghe vậy Liễu tộc chi tổ thản nhiên nói:

- Đế Thích Thiên, Mộc Nguyên Thần, tứ đại siêu cấp thế lực ta luôn luôn cùng chung tiến thối, mà nay các ngươi không muốn cùng với lão phu một phương cũng không so đo, chẳng qua chuyện ở nơi đây cũng hi vọng các ngươi không nên nhúng tay, trước tiên lui đi, thời điểm Đế Hoàng cung mở ra, các ngươi lại đến.

- Những người không liên quan các ngươi cũng trước liền lui đi.

Vô hình trung, Liễu tộc chi tổ đã là ẩn chứa bá đạo không thể nghi ngờ, để cho Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần rõ ràng hiểu được chuyện ngày hôm nay nếu muốn thân thiện chỉ sợ là không thể nào.

Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần nhìn nhau mấy lần, một lát sau hai người bỗng nhiên đi tới bên cạnh đám người Tử Huyên, Đế Thích Thiên trầm giọng nói:

- Lão tổ, năm đó ngài cùng ba vị lão tổ là nghĩa bạc vân thiên bực nào, vì thiên hạ thương sinh tận tâm tận lực, vì sao hiện tại làm chuyện hồ đồ này?

- Năm đó là năm đó, bây giờ là hiện tại, năm đó lão phu vì thiên hạ thương sinh, mà nay thiên hạ thương sinh vì lão phu mà kính dâng một lần thì có cái gì không được?