Đế Quân

Chương 1141: Hồn ảnh (2)




Nhưng đồng thời Đường Vĩ cũng vì tiềm lực của hai người này mà cảm thấy khiếp sợ.

Bình thường mà nói, người có lực lượng linh hồn càng cường đại liền đại biểu cho thiên phú tu luyện cùng tiềm lực càng thêm kinh người.

Thần Dạ mới là cảnh giới Hoàng Huyền, Tử Huyên cũng chỉ có cảnh giới Tôn Huyền, nhưng hai người này lại đều có nắm chắc có thể làm cho Táng Hồn sơn mạch cảm ứng được bọn họ, như vậy nói cách khác, hai người bọn họ ít nhất là thành tựu ở kiếp này sẽ ở trên cấp bậc Thánh Huyền.

Đường Vĩ tuy là cảnh giới Tôn Huyền tam trọng, nhìn như cách Thánh Huyền không phải là quá xa, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, thế gian này có quá nhiều người ở sau khid đạt đến Tôn Huyền đỉnh phong, cuối cùng cả đời có một bước nho nhỏ kia đều là không cách nào bước ra được.

Trong thế giới hiện tại cũng không phải là không có cao thủ Thiên Huyền tồn tại, nhưng mà chân chính làm cho người ta cảm thấy kính sợ là cao thủ Thánh Huyền.

Bởi vì cấp bậc Thánh Huyền là có thể nhìn thấy được, nhưng phàm là sau khi đạt đến cảnh giới Tôn Huyền, đối với cấp độ Thánh Huyền này trong minh minh sẽ cảm thấy có một phần cảm ứng.

Cao thủ Thánh Huyền hành tẩu trong thế gian cũng không phải là phượng mao lân giác, mà cảnh giới Thiên Huyền chẳng những là ở trong mắt của người bình thường, ngay cả trong mắt của cao thủ Thánh Huyền đồng dạng đều là tồn tại giống như thần linh.

Cao thủ loại cấp số này có chênh lệch quá lơn,s cho nên làm cho trong lòng người có không phải là kính sợ cùng sợ hãi, mà là một loại thành kính triệt để.

Thần Dạ cùng Tử Huyên đều còn là trẻ tuổi như thế, cho nên bất luận kẻ nào đều không thể tiên đoán được tương lai của bọn họ sẽ đi tới độ cao nào.

Đi theo tồn tại giống như vậy, không thể nghi ngờ là chuyện cực kỳ may mắn, mặc dù Thần Dạ là mục tiêu đuổi giết của thế lực đáng sợ khác.

- Đường Vĩ, hộ pháp cho ta!

Tử Huyên không do dự nữa, lập tức ngồi xếp bằng ở giữa không trung, linh hồn ực bàng bạc giống như thủy triều ở trong mi tâm dữ dội tuôn ra, ngay sau đó diện xạ mà xuất.

- Ông ông!

Tử Huyên giờ phút này toàn lực phóng ra lực lượng linh hồn, thời điểm tiếp xúc với lực lượng linh hồn từ trong Táng Hồn sơn mạch phát ra thế nhưng bộc phát ra loại rung động giống như sóng nước

- Luyện cho ta!

Hai tay của Tử Huyên xoay tròn kết ấn, vị trí ở quanh nàng nhất thời trở nên vô cùng hư ảo, phảng phất dường như không tồn tại ở cái thế giới này.

Mà Đường Vĩ rõ ràng cảm ứng được liền ở một sát na này, lực lượng linh hồn do Táng Hồn sơn mạch diễn sinh ra thế nhưng bị Tử Huyên mạnh mẽ cướp đoạt ra một đạo...

Đi qua Táng Hồn sơn mạch, mặc dù ở một lần kia, Đường Vĩ cũng không cảm ứng được quá nhiều nơi kỳ lạ, nhưng cũng là hiểu được rất rõ ràng những lực lượng linh hồn này nhìn như vô chủ, kỳ thực cũng có lực phá hoại cường đại kinh người.

Tử Huyên nàng cư nhiên có thể đem lực lượng linh hồn này ngạnh sinh sinh kéo tới, lại thủ đoạn này trực tiếp phá vỡ ấn tượng đáng sợ của Táng Hồn sơn mạch ở trong truyền thuyết của Đường Vĩ.

Khi Tử Huyên đang thích ứng với lực lượng linh hồn của Táng Hồn sơn mạch, Thần Dạ đã lướt vào trong sơn mạch.

Thân ảnh vừa mới tiến vào, cước bộ của Thần Dạ chợt dừng lại, bản mệnh hồn phách ở trong không tian ý thức có biểu hiện không chịu nổi, bất quá cũng đồng dạng là có một cỗ hưng phấn dị thường.

- Bản tôn, đây là địa phương nào, lại có lực lượng linh hồn tinh thuần như vậy, đây đều là vật đại bổ.

Thanh âm của bản mệnh hồn phách nghe đến giống như là người đã vô số năm chưa được ăn no, đột nhiên ở trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều thức ăn ngon.

Thần Dạ bật cười một tiếng, nói:

- Ngươi cảm ứng rõ ràng một chút, xem những lực lượng linh hồn này đến tột cùng là vật đại bổ hay là vật lấy mạng.

- Hắc hắc!

Bản mệnh hồn phách quái thanh cười nói:

- Bản tôn, cái này ngươi cũng không biết, thiên địa vạn vật đều là tương sinh tương khác, nó đối với chúng ta có nguy hiểm, nhưng làm sao ta đối với chúng nó lại không phải là nguy hiểm.

Bản mệnh hồn phách chợt vừa động, ở dưới sự cho phép của Thần Dạ xuất hiện ở trong sơn mạch.

Ánh mắt của Thần Dạ hơi hơi ngưng trọng, cho tới bây giời bản mệnh hồn phách đã luyện hóa hàn toàn đầu Lôi Long ngày đó, hôm nay toàn thân cũng là tản mát ra một đạo ngân sắc quang mang sáng chói, đó là khí tức của lực lượng lôi đình.

Bản mệnh hồn phách vừa mới xuất hiện, cỗ tinh thuần này nhất thời làm cho linh hồn lực bàng bạc ở trong Táng Hồn sơn mạch lao đến nhanh như tia chớp, một trận thanh âm hưng phấn bởi vậy mà vang lên cực kỳ chói tai.

Lực lượng linh hồn không cách nào hình dung hung mãnh đem bản mệnh hồn phách bao vây mà vào, ngay sau đó chính là thẩm thấu vào, bộ dáng như vậy là muốn đem bản mệnh hồn phách của Thần Dạ lập tức đồng hóa.

- Hắc hắc!

Trạng thái kia của bản mệnh hồn phách nhìn lại thật không tốt, lại là đắc ý cười một tiếng, thoáng chốc ngân sắc quang mang sáng chói đem tất cả lực lượng linh hồn thẩm thấu mà đến toàn bộ bao phủ lại.

- Luyện!

Bản mệnh hồn phách nhẹ nhàng quát một cái, lúc lực lượng lôi đình dũng động, Thần Dạ có thể cảm ứng được lực lượng linh hồn tiến vào trong cơ thể của nó, ở dưới cường lực của bản mệnh hồn phách từ từ luyện hóa.

- Bản tôn, ta nhưng có thể đảm bảo, ở chỗ này tu luyện mà nói, thờ gian nhiều nhất là mười lăm năm ta có thể đem trạng thái tự thân tăng lên tới cảnh giới Đăng Đường đỉnh phong.

Lấy tốc độ tấn giai của Hồn biến đến phán đoán, tu luyện bình thường mà nói, muốn đạt tới cảnh giới Đăng Đường đỉnh phong đích xác là vô cùng ngắn, nhưng là đối với Thần Dạ mà nói, thời gian này còn là quá dài.

- Bản tôn, dục tốc thì bất đạt!

Bản mệnh hồn phách liền thuộc về Thần Dạ, tự nhiên biết được ý nghĩ của hắn, lúc này khuyên bảo nói.

- TỐt lắm, đừng ở chỗ này lề mề, đi tới Táng Hồn sơn mạch nhưng không phải là vì tu luyện tự thân.

Nhìn bản mệnh hồn phách đem lực lượng linh hồn thẩm thấu mà vào không sai biệt lắm sắp luyện hóa hoàn toàn, Thần Dạ trầm giọng nói, ánh mắt cũng là nhìn về phía phương xa.

Vợ chỗ Phong Ma là biến mất ở chỗ này, như vậy nói cách khác có lẽ đã đến một cái không gian khác, mà cái không gian kia liền sẽ càng thêm đáng sợ.

- Ta có thể cảm ứng được tồn tại kỳ lạ ở trong này, bản tôn, đi theo ta!

Hai đạo thân ảnh nhất thời buông hết tốc độ đi tới.

- Ông ông!

Thần Dạ cùng bản mệnh hồn phách không có để ý tới lực lượng linh hồn ở chung quanh, nhưng mà những lực lượng này lại không tính toán bỏ qua cho bản mệnh hồn phách, mà bọn họ tựa hồ cũng là biết chỉ bằng vào lực lượng của bọn nó rất khó làm gì được bản mệnh hồn phách, cho nên giữa không trung của sơn mạch này đột nhiên cuồng phong gào thét.

Cước bộ của Thần Dạ không khỏi dừng lại.

Cái gọi là cuồng phong gào thét, trên thực tế là lực lượng linh hồn dũng động cực hạn, mà ở dưới dũng động như vậy, Thần Dạ rõ ràng nhìn thấy một đạo thân ảnh đen như mực cư nhiên chậm rãi xuất hiện.