Đế Quân

Chương 1050: Phá trận. 1




- Một bầy kiến hôi, nằm mơ đi!

Hóa U Côn Bằng khó thở, dùng tồn tại như nó chưa từng bị khinh thị qua, hai cánh khổng lồ vỗ mạnh che khuất bầu trời, từng khí tức cường đại như thủy triều từ trong người không ngừng tuôn ra.

Nhưng trong nháy mắt, thân ảnh của nó đã tới trước mặt ngũ trảo kim long, nó há to miệng ra, giống như cây kéo cắt qua ngũ trảo kim long, xem bộ dáng của nó là muốn trước khi huyền khí tới ăn sạch ngũ trảo kim long đã.

- Hóa U, lớn mật!

Trước mắt ngũ trảo kim long đã trọng thương, nó có thực lực Tôn Huyền đỉnh phong, dùng thực lực này ngăn cản Thánh Huyền Hóa U Côn Bằng, nó cực kỳ miễn cưỡng, nếu không phải long tộc thân thể cường hãn, mà Hóa U Côn Bằng thực lực không có đạt tới đỉnh phong, nếu không cách nào ngăn cản được.

Lúc này một tiếng hừ lạnh lạnh lẽo vang vọng, làm cho thân hình Hóa U Côn Bằng run lên, hiển nhiên rất kiêng kỵ người vừa hừ lạnh.

Nhưng mà nghĩ tới nuốt ngũ trảo kim long, thu hoạch đủ loại chỗ tốt, Hóa U Côn Bằng lập tức áp chế kiêng kị trong lòng, toàn lực cắn nuốt.

Phanh!

Trong tiếng va chạm lẫn nhau, chỉ thấy trước mặt Hóa U Côn Bằng có một cây Bạch Ngọc Tán hiện ra, hào quang sáng ngời khiến người ta không mắt mắt ra được, cũng chấn lui Hóa U Côn Bằng ra sau..

- Hóa U, nhiệm vụ của ngươi thất bại, chẳng lẽ muốn muốn chết phải không?

Dưới Bạch Ngọc Tán, U Nhi thanh tú động lòng người đứng thẳng, nàng nhíu mày rét lạnh, trong Bạch Ngọc Tán tỏa ra khí tức hủy diệt, giống như cuồng phong quét ngang thiên địa.

Khí tức này làm nội tâm Hóa U Côn Bằng sinh ra hàn khí, không chút nghĩ ngợ, hai cánh bảo vệ bản thân, thân hình khổng lồ thu nhỏ trở lại.

- Tiểu thư, thỉnh tiểu thư hạ thủ lưu tình, thuộc hạ chỉ nhất thời có tham niệm, thỉnh tiểu thư buông tha ta...

Một màn này khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng biết được phiến truyền thừa chi địa này kỳ thật đã sớm có sở hữu, khó trách cô gái này nói một câu, người của Đình Sơn Cốc không thu hoạch được gì!

Nhưng nếu truyền thừa chi địa đã có sở hữu, vì sao lại hiện ra trong thiên địa, nguyên nhân là vì sao?

Nhưng bất kể là cái gì, ít nhất cửa ải này đã qua, nghĩ đến dùng thực lực của Hóa U Côn Bằng, kế tiếp chắc có lẽ không có tồn tại cường đại hơn xuất hiện, bằng không đại trận này căn bản không phá được.

U Nhi không để ý đến Hóa U Côn Bằng, xoay người nói:

- Tiền bối, ngươi như thế nào rồi?

- Đa tạ cô nương lo lắng, bổn hoàng không có việc gì!

Kim mang lập loè, ngũ trảo kim long khổng lồ hóa thành hình người xuất hiện, quả nhiên đã cực kỳ suy yếu, nhưng mà không ai dám nhìn thẳng.

- Tiền bối không có việc gì là tốt rồi!

U Nhi thở ra, ánh mắt lập tức nhìn qua Thần Dạ, hắn cũng cười cười, ý bảo chính mình rất tốt, như vậy U Nhi mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng.

- Hóa U, hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu không, ta sẽ thay thế sư phó giam ngươi vĩnh viễn tại đây.

- Đúng, đúng, đa tạ tiểu thư!

Hóa U Côn Bằng cúi đầu nói ra, trong lúc lơ đãng hàn quang từ sâu trong đồng tử lóe lên rồi biến mất.

Thần Dạ phát hiện ra, thằng này xem ra chính là bom hẹn giờ, nếu có cơ hội nhất định phải trừ nó đi.

U Nhi cười nhạt một tiếng, nói:

- Nhiệm vụ của ngươi đã thất bại, hiện tại mở trận nhãn ra đi.

- Vâng, tiểu thư!

Hóa U Côn Bằng bay lướt lên trời, mọi người lại lần nữa nhìn thấy thương thế của nó trong thời gian ngắn dường như không còn tồn tại.

Hai cánh che bầu trời, bao phủ cả thiên địa, từng đạo năng lượng huyền khí cường đại từ trong người nó bắn thẳng về phía chân trời, qua một lát sâu trong hư không có chấn động chậm rãi ay ra, mắt thường có thể nhìn thấy đó là một đạo quang mang.

U Nhi lúc này xoay người, nhìn mọi người, nói:

- Còn có một chút thời gian, mọi người nhanh chóng khôi phục thương thế.

Mọi người cũng không có chần chờ, vội vàng ngồi xuống chữa thương, tiến vào trạng thái tu luyện, chỉ có Thần Dạ từ từ đi tới bên người U Nhi, nhìn qua thân ảnh khổng lồ trên bầu trời, sau đó nói khẽ:

- Thằng này cũng không đáng tin, ngươi biết không?

U Nhi gật gật đầu, ôn nhu cười nói:

- Thân là hoàng giả trong hung thú, lại bị phong ấn ở đây vô số năm, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cam tâm tình nguyện không?

- Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng ta, một đám hồn phách của nó bị ta khống chế, nếu nó dám xằng bậy, chết sẽ là nó.

Cảm nhận được quan tâm của Thần Dạ, U Nhi cười phi thường vui vẻ.

- Như vậy là tốt rồi!

Thần Dạ thở ra một hơi, thời điểm hắn muốn nói tiếp, U Nhi được nói trước:

- Phá trận nhãn độ khó không lớn, ngươi nhanh chữa thương đia! Ta biết rõ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, sau khi ngươi tiến vào đảo nhỏ thì nghi vấn sẽ được cởi bỏ.

- Vậy thì tốt, ta tu luyện trước.

Thần Dạ cũng không tại kiên trì, trong lòng của hắn mơ hồ hiểu những an bài này không phải U Nhi có khả năng quyết định.

Lúc này trên bầu trời sáng ngời, giống như trong mây đen rốt cuộc xuất hiện nắng ráo, sẽ phát hiện trong quang mang vô cùng to lớn này ở trung tâm có một gợn sóng xoay tròn, cuối cùng biến thành một cái la bàn.

Sau khi la bàn xuất hiện, Hóa U Côn Bằng cũng dừng tỏa sáng, thân ảnh của nó lướt qua đám người, đứng cung kính bên cạnh U Nhi..

- Hóa U!

- Có thuộc hạ!

Hóa U Côn Bằng vội vàng đáp.

U Nhi thản nhiên nói:

- Ta biết rõ trong lòng ngươi có rất nhiều không cam lòng, rất nhiều oán hận, cho nên, ta cũng không có yêu cầu ngươi toàn tâm toàn ý phụ tá ta...

- Tiểu thư đừng nói vậy, thuộc hạ đối với ngài tuyệt đối trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng!

Hóa U Côn Bằng tâm thần run lên, nói gấp.

Nghe vậy U Nhi cười cười, nói:

- Đừng xem ta là tiểu hài tử mới lớn, nếu như đổi lại là ta, cũng sẽ có suy nghĩ như ngươi, bởi vậy ta cũng không có yêu cầu ngươi trung thành, có thể bảo trì nhất trí với ta, ta chỉ hy vọng ngươi đừng làm chuyện ngoài ý nguyện của ta, nếu là như vậy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hóa U Côn Bằng cúi đầu đáp:

- Thuộc hạ không dám!

- Ha ha, dám hoặc không dám, trong lòng mình rõ ràng nhất, ta cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói với ngươi một câu.

U Nhi nghiêm nét mặt nói:

- Ta sẽ không dễ dàng tha thứ có chuyện phải bội, mà ngươi cũng hiểu, lúc này đây ta và ngươi xuất thế là vì cái gì, ta có thể đáp ứng ngươi, sau khi làm xong tất cả chuyện này, ngươi sẽ được tự do.

- Thực?

Hóa U Côn Bằng đột nhiên ngẩng đầu, thân là yêu thú, còn là yêu thú như nó, nếu như không phải tự nguyện, ai muốn tự do bị trói buộc? Nếu có cơ hội đạt được tự do, Hóa U Côn Bằng sẽ không tiếc tất cả, muốn nuốt ngũ trảo kim long cũng xuất phát từ tâm tư này.

U Nhi gật gật đầu, nói:

- Đây cũng là ý của sư phó, cho nên, ngươi không cần hoài nghi tính chân thật ta nói.

- Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!

Hóa U Côn Bằng đại hỉ!

Thời gian qua đi, trên bầu trời có la bàn hiện ra, sau đó triệt để vững vàng, Huyền Linh Thánh Trận bắt đầu run rẩy, động tĩnh to lớn khiến người chữa thương tỉnh lại.

Sau đó nhìn qua trận nhãn mà U Nhi nói, ánh mắt những người này trở nên ngưng trọng.

Nếu như la bàn này đại biểu trận nhãn, vậy đúng là đáng sợ, khí tức đơn thuần không dưới Hóa U Côn Bằng, may mà trận nhãn là chết, không sẽ công kích người, nếu không đại trận này đừng mong phá vỡ.

Nhìn biểu lộ của mọi người, U Nhi nhu hòa cười nói:

- Xin khuyên chư vị một tiếng, phá trận nhãn chỉ có một cơ hội, nếu như thất bại, các ngươi không cách nào đi vào trung tâm truyền thừa, cho nên đừng tùy tiện hành động.

Xoạt!

Đám người đứng ngoài xôn xao lên, chỉ có một lần cơ hội, cũng có ý nghĩa không thể dùng phương pháp tiêu hao, mà bởi như vậy không thể nghi ngờ là gia tăng độ khó lên nhiều.

- Các ngươi có thể bắt đầu, ta đứng ở bên ngoài đại trận chờ các ngươi.

U Nhi cười cười, mang theo Hóa U Côn Bằng, trực tiếp biến mất trong đại trận.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, không thắng nổi Hóa U Côn Bằng, bằng thực lực của đám người bọn họ làm sao có thể phá trận nhãn đây?

- Thần Dạ, ta có một phương pháp!

Thời điểm mọi người trầm mặc, Tử Huyên đi tới bên cạnh Thần Dạ, nhỏ giọng nói:

- Mang tất cả huyền khí tụ tập vào một người, như thế, mặc dù còn kém xa lực lượng của đại tâận, nhưng chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội phá vỡ trận nhãn.

Nghe vậy Thần Dạ mi tâm nhíu lại, nói:

- Đúng là phương pháp, nhưng mà nhân số quá nhiều, căn bản không có biện pháp đem huyền khí của mỗi người thành công dung hợp cùng một chỗ.

Mấy người hoặc mười mấy người còn có thể nương tựa vào tu vị của một người cường đại, dung luyện huyền khí vào người, do đó thi triển ra, nhưng mấy trăm người, trừ phi thiết trí đại trận to lớn, bằng không chẳng ai làm được.

- Ngươi không cần lo lắng, ta có thể làm được, nhưng mà to lo lắng thân thể của ngươi có thể đồng thời tiếp nhận được nhiều huyền khí rót vào hay không...

Tử Huyên nhíu mày nói ra.

Con mắt Thần Dạ bừng sáng, nói:

- Chỉ cần ngươi có thê có biện pháp dung hợp tất cả năng lượng của mọi người, ta liền là có thể hấp thu chúng và thi triển công kích.

- Thần Dạ, ngươi đừng thể hiện ah, đây không phải chuyện đùa. Ở chỗ này, chỉ có ngũ trảo kim long tiền bối là có tư cách.

Tử Huyên không sợ Thần Dạ mạo hiểm, bởi vì nàng biết rõ Thần Dạ mạo hiểm, trên thực tế hắn có đầy đủ át chủ bài, nhưng lúc này quả thật quá hung hiểm, mấy trăm đạo huyền khí dung hợp cực kỳ cường đại, thân thể Thần Dạ không chịu nổi.

- Ngươi yên tâm ah, trong huyền khí của ta ẩn chứa lực cắn nuốt, công thêm thể chất của ta cường hãn, không có chuyện gì.

Thần Dạ cười một tiếng, nắm tay Tử Huyên, nói:

- Bắt đầu đi!

- Thực không có vấn đề?

Tử Huyên vẫn là chưa tin.

Thần Dạ vươn tay, một tia huyền khí hiện ra, nó tiến vào tay Tử Huyên, nàng là cao thủ cấp bậc Tôn Huyền, chỉ vừa chạm vào là phát hiện huyền khí có cổ quái.

Lập tức Tử Huyên cũng không hoài nghi, sau đó nàng nói rõ phương pháp này ra, lại bay lên không trung ngồi lên Thiên Ma Liên, bảy múi lá sen lớn nhỏ mấy trăm trượng được Tử Huyên khống chế..

- Chư vị, có thể rồi!

Đây là phương pháp duy nhất, bởi vậy không có người nào chần chờ, càng thêm không có người tàng tư, từng người rót huyền khí của mình, lập tức rót vào trong bảy phiến lá sen.

Thiên Ma Liên bắt đầu xoay tròn, mọi người cảm ứng được huyền khí to lớn đang lưu động trong cánh hoa, đang tương dung tới cực hạn, trong quá trình này không có lãng phí gì cả... Cách đó không xa ngũ trảo kim long đồng tử co rút, hắn nhìn thấy có người khống chế năng lượng quá tinh diệu.

Ước chừng nửa canh giờ, năng lượng trong Thiên Ma Liên bàng bạc, giống như tinh linh toát ra ngoài, từng giọt từng giọt, đều tỏa ra khí tức cường đại.

Tử Huyên thở ra, gian nan quay đầu nhìn về phía Thần Dạ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có lo lắng nồng đậm, tự mình khống chế năng lượng, nàng biết rõ sự đáng sợ của năng lượng này.

- Yên tâm!