Đế Quân

Chương 1009: Đế Hiểu Giang




Sau khi ở cuối tầm mắt xuất hiện một tòa thành trì rất có quy mô thì tốc độ của bọn hắn mới thả chậm lại, cùng lúc đó, ngoài Trạc Ly ra, trong mắt ba người Thần Dạ đều toát ra vẻ kinh ngạc.

Đây là nơi vắng vẻ, cũng không phải vùng trung tâm gì, nhưng tòa thành trì ở xa xa phía trước kia, luận quy mô cung không hề thua kém Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Điện, linh hồn chi lực nhìn quét qua, thình lình cũng phát hiện ra không ít cao thủ.

Tuy rằng các nơi đều như nhau, ở tại Trung Vực cũng không nhất định là tu vị cao hơn nhiêu, nhưng theo hiện giờ Thần Dạ thấy thì Lực Huyền cao thủ, thậm chí Địa Huyền cao thủ không nói là vừa nắm được một bó to, nhưng cũng không thưa thớt như những nơi khác.

Về phần võ giả cảnh giới khác thì nhiều vô số kể, mỗi người gặp phải đều có được cảnh giới nhất định, những người này, nếu như tại Đại Hoa Hoàng Triều thì cũng có thể trở thành chúa tể một phương, nhưng ở chỗ này chẳng qua chỉ là hộ vệ cấp thấp nhất, hoặc là người làm ăn bình thường thôi.

Không hổ là Trung Vực, mà nơi này vẫn chỉ là khu vực biên giới thôi, thực không cách nào tưởng tượng nổi sau khi đến trung tâm Trung Vực sẽ là tràng cảnh thế nào nữa.

Chỉ sợ đến những nơi kia, đừng nói là Địa Huyền cao thủ, dù là Hoàng Huyền, thậm chí Tôn Huyền cũng có thể tùy ý thấy được a!

Sau khi tiến vào thành trì, bởi vì sắc trời đã không còn sớm, hơn nữa gần hai mươi ngày "xuyên qua không gian", dù là Thần Dạ cũng cảm thấy mỏi mệt, bởi vậy đoàn người liền tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị ngày hôm sau dò thăm chỗ của Thính Nhất Lâu sau đó lập tức đuổi qua.

Một đêm thời gian, lặng yên trôi qua, sáng sớm hôm sau, bốn người đã khôi phục tinh thần, chọn một ít thức ăn tại tửu lâu trong khách sạn đồng thời cũng thăm dò được vị trí của Thính Nhất Lâu.

Ở phía nam tòa thành này, cách ước chừng mấy ngàn dặm có một tòa Thính Vũ Thành, nơi đó chính là tổng bộ của Thính Nhất Lâu.

- Đã xong hết chưa?

Thần Dạ cười hỏi, hắn đứng dậy, chuẩn đi ra ngoài thì đột nhiên ánh mắt liền xiết chặt

Trên chỗ ngồi phía trước vốn không có khách nhân, nhưng giờ đột nhiên lại có một đạo thân ảnh xuất hiện vô thanh vô tức tựa như u linh.

Mặc dù nơi này là Trung Vực, nhưng một vị cao thủ vận dùng thành thạo không gian chi lực như thế ở chỗ này cũng không thấy nhiều, cho dù là Thần Dạ hắn cũng tự nhận về mặt vận dụng không gian chi lực so ra kém đạo thân ảnh này rất nhiều.

Đương nhiên, Trung Vực là nơi ngọa hổ tàng long, xuất hiện một vị cao thủ khiến người kinh ngạc cũng chẳng có gì, không đáng để Thần Dạ ngưng trọng như thế, nhưng mấu chốt nhất chính là trong đạo thân ảnh này có một cổ địch ý mãnh liệt phát ra đối với Thần Dạ, mà con đường phía trước cũng bị ngăn cản lại.

- Vị bằng hữu kia, chúng ta hẳn là không biết nhau, không biết ngươi làm vậy là có ý gì?

Thần Dạ ôm quyền, trầm giọng nói.

Mới tới Trung Vực, có chuyện quan trọng trên người, Thần Dạ cũng không muốn chọc phải phiền toái gì.

- Không có ý gì, chỉ là cảm giác được ngươi rất có ý tứ, cho nên muốn quen biết một chút thôi.

Trong bóng người kia có thanh âm khàn giọng nhàn nhạt truyền ra.

Nghe vậy, bốn người Thần Dạ đều ngây ra một lúc, cái này xem như là lý do?

- Ta cũng thấy ngươi rất có ý tứ, vậy thì nhận thức một chút đi, ta gọi Huyền Vũ, ngươi thì sao?

Đại hoàng tử Huyền Vũ vừa vặn đang khó chịu, khó được có người chủ động đưa tới cửa, hắn cầu còn không được, lời vừa dứt thì thân ảnh hắn đã bắn ra như điện, trùng trùng điệp điệp nện xuống một quyền.

Bồng!

Bóng người kia cũng lập tức xoay người, cũng đối bính qua một quyền.

Hai quyền chạm nhau, lực lượng cơ thể thuần túy phát ra tiếng chấn động nặng nề, chợt, hai nguời đều nhanh chóng lùi về sau, trên mặt đất cũng lộ ra dấu vết rõ ràng.

Mắt thấy có người đánh nhau, người chung quanh chẳng những không tản ra ngược lại còn tụ hợp với nhau, phát ra từng đợt nghị luận, mỗi người đều là nhân vật sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa mỗi người ánh mắt nhìn qua bóng người kia đều kiêng kị thật sâu, nhưng đồng thời, đối với bọn người Thần Dạ đều lộ vẻ đồng tình.

Quyền phong tán đi, bóng người kia cũng hiển lộ ra mặt mũi của mình.

Đó là một người trẻ tuổi không sai biệt lắm với Huyền Vũ, thân thể thon dài, nhưng có chút gầy yếu, sắc mặt cực độ tái nhợt, bộ dáng như bị trọng thương vậy, khí tức trôi nổi bất định, như là cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền nhưng cũng rất tương tự cao thủ Địa Huyền.

Thật là cổ quái.

- A, cảnh giới Địa Huyền bát trọng rõ ràng cùng ta đối bính một kích mà không rơi vào thế hạ phong, quả thật có ý tứ.

Người nọ nhe răng cười cười, nhưng lại không để ý tới Huyền Vũ, cũng không để ý tới Thần Dạ và Trạc Ly, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tử Huyên, cười nói:

- Vị cô nương này, chúng ta có thể nhận thức một chút không? Ta gọi là Đế Hiểu Giang, ngươi tên là gì?

Thần Dạ mặt mày phát lạnh, bất quá chợt tán đi, người trẻ tuổi tên là Đế Hiểu Giang này tuy có ý dây dưa Tử Huyên nhưng trong mắt của hắn cũng không hề có ý muốn chiếm hữu gì cả, có chăng chỉ là nhận thức, chỉ thế thôi!

Nếu không phải vậy, mặc kệ Đế Hiểu Giang này có thực lực thế nào, sau lưng của hắn có thế lực như thế nào thì hôm nay hắn cũng đừng mơ sống sót rời khỏi đây.

- Không có hứng thú, chúng ta còn phải lên đường, xin tránh ra cho!

Tử Huyên chợt khoát lấy cánh tay Thần Dạ bảo Đế Hiểu Giang tránh ra, liền bước ra ngoài.

- Này, các ngươi chớ đi ah!

Đế Hiểu Giang lập tức chạy tới, cũng đã hiểu rõ quan hệ giữa Tử Huyên và Thần Dạ, lập tức cũng không dây dưa Tử Huyên nữa mà ghé vào bên người Thần Dạ, vừa cười vừa nói:

- Huynh đệ, ngươi tên là gì, ta gọi là Đế Hiểu Giang, nhận thức một chút đi?

Thần Dạ cau mày, trong lòng có chút buồn cười, tên này lúc mới xuất hiện biểu hiện ra vẻ thâm trầm như đã trà trộn hồng trần nhiều năm, nhưng thoáng cái đã lải nhải như thế. . .

- Ngươi có phải là muốn đánh nhau không?

Lườm Đế Hiểu Giang, Thần Dạ thản nhiên nói.

- Ngươi sao đoán được thế, ta chính là muốn đánh nhau đấy, một ngày không đánh nhau, toàn thân đều không thoải mái, chỉ tiếc, cao thủ ở đây đều đã bị ta khiêu chiến qua môjt lần, không có ý nghĩa gì nữa, may mắn hôm nay các ngươi xuất hiện, nếu không ta thật không biết phải nên làm gì nữa.

Đế Hiểu Giang tựa hồ sợ Thần Dạ bọn hắn không kiên nhẫn, lời nói cực nhanh, câu dài như thế nhưng thoáng cái đã nói xong.

Nghe vậy, trong lòng đám người Thần Dạ liền có chút trầm xuống, rõ ràng bất tri bất giác đã bị người giám thị, Trung Vực này quả nhiên không phải Tứ đại địa vực khác có thể so sánh được.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Đế Hiểu Giang vội hỏi:

- Các ngươi đừng hiểu lầm, thật ra bọn hắn đều bị ta dọa sợ, cho nên ta phân phó xuống, chỉ cần có ngượi lạ xuất hiện ở chỗ này thì nhất định phải nói cho ta biết, bởi vây jta mới đến tìm các ngươi. Thế nào, đánh một trận đi, đánh xong, ta sẽ không dây dưa các ngươi nữa.