Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 92: Thật giả khó phân, tiến thoái lưỡng nan [2]




Ta không còn nhận ra đâu là thật đâu là giả, ta sợ, rất sợ gặp phải tình huống thế này.

“Có thể nói cho thiếp biết, chàng sẽ làm gì Nam Thần?” Ta muốn tìm kiếm chút an ủi trong lòng. Nói cho ta biết, mọi người vẫn bình an, cho ta một lý do để lưu lại.

“Trẫm sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Giết hết mọi người, sẽ thành một tử thành, trẫm lấy một thành trì chết cũng không có ý nghĩa. Ngoan, nghe lời, trẫm biết cái nào có lợi cho nàng, trẫm sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” trong mắt ta tràn đầy kinh hoảng và e ngại.

“Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn trẫm, nàng không cần sợ trẫm.” Chàng nhẹ nhàng nói bên tai ta, hơi thở phản phất làm cho ta cảm thấy mông lung. Tay chàng đặt ở sau thắt lưng ta, từ từ vuốt ve bờ lưng của ta, như đang trấn an một cô bé đang trong hoảng sợ.

“Đừng khóc.” Chàng ôn nhu lau dòng nước mắt ướt đẫm trên mặt của ta. Ta gật đầu, vẫn là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của chàng. Môi của chàng đặt ở trên trán ta, như gần như xa, tay chàng kéo tay của ta, ta thậm chí đã nhớ không nổi lần trước chúng ta cũng từng thân mật như vậy là khi nào, chàng nhẹ giọng gọi tên của ta “Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi…” Một lần lại một lần nữa, nỗi khủng hoảng và lo âu trong đáy lòng ta cũng vơi dần.

“Nàng không cần gấp gáp, cũng không cần sợ, bình thảnh thoải mái sống ở Vũ Di Cung, chăm sóc Thụy Tuyết cho thật tốt. Mọi chuyện hỗn loạn ở bên ngoài đều không có quan hệ gì tới nàng, chờ trẫm xử lý xong tất cả những việc này. Trẫm sẽ đi đón nàng.” Mắt của ta mắt hơi ủ rũ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, chàng khẽ hôn lên trán của ta.

“Sùng Lang, mọi người cũng khỏe sao?” Ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của chàng, ta hy vọng chàng dành cho ta một câu trả lời thuyết phục.

“Trẫm cũng không rõ tình hình cụ thể là thế nào, bất quá quốc chủ nước Thần, đã lựa chọn đầu hàng để quốc dân yên ổn, cam tâm trở thành nước phụ thuộc, hàng năm tiến cống, cũng gánh chịu rất nhiều lời đồn phiến ngữ, hiện tại phong làm Thần vương, hưởng chức quan chính nhất phẩm triều ta, nhưng không có năm bổng. Hàng năm phải tiến cống đúng hạn.”

Ta nghĩ đây đại khái là kết quả tốt nhất nhé. Ta nhẹ khẽ thở ra một hơi, xoay người muốn chạy. Ta cần một chút xíu thời gian để điều chỉnh lại nỗi đau đớn trong trái tim mình

“Nhớ kỹ, đừng làm gì cả. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn sống ở trong Vũ Di Cung là tốt rồi, Đoàn Nhi sẽ bảo vệ nàng.” Chàng nghiêm nghị nói với theo bóng lưng của ta, không giống như những lời nói êm dịu khuyên can vừa rồi. Mà càng giống như là một lời cảnh cáo, thế nhưng ta đã vô tâm khi nghĩ đến chàng, chỉ một mình rời khỏi Hoàn Thục Đường.

A Phúc thấy ta đi ra, thần sắc hoảng hốt, muốn tiến lên đỡ, lại bị ta giơ tay lên ngăn.

“Nương nương…” vẻ mặt A Phúc hơi buồn rầu.

“A Phúc… Kỳ thực ngươi cũng biết rõ mọi chuyện chứ.” A Phúc không tiếp lời, chỉ lẳng lặng đưa ta tới mã xa. Đỡ ta lên, do dự thật lâu, mới mở miệng nói: “Nương nương, trong lòng của thánh thượng chỉ có một mình nương nương, người chắc chắn sẽ không hại ngài, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều. Chăm sóc thật tốt bản thân cùng Thận Uyển công chúa là được.” Ta nhẹ nhàng gật đầu, buông màn che xe ngựa xuống, quay về Vũ Di Cung.

Ta ta cảm nhận được nỗi bất an hỗn loạn trong lòng, rối như tơ vò. Đáng tiếc, ta vẫn tìm không tìm được đầu mối gỡ ra.