Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 63: Mưu trong mưu, biến trong biến [1]




Việc của Liên Tâm tiến hành rất thuận lợi, Phương Húc cũng có tình ý với nàng, hoàn toàn không uổng phí tâm ý của ta dành cho họ.

Hôn sự của cả hai được định vào mười hai tháng hai, là ngày lành song hỷ song cát, mà Đào Chước cung cũng trở thành nhà mẹ đẻ của nàng, Doanh Tâm cũng trở thành tỷ tỷ một nhà đến sống trong quý phủ thị lang. Nói ra cũng được bảo vệ, hai người bọn họ có mười mấy năm thắm thiết, Liên Tâm chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng ấy.

Sau ngày lại mặt, ta lại bắt đầu lo lắng chuyện của chính mình. Nhắc đến mới nhớ, từ lúc Mạc Trạch hoàng tử cầu hoàng thượng gả ta cho hắn đến nay, ta chưa từng đi thỉnh an hoàng hậu, cũng ít tham gia các hoạt động trong cung, hoàng thượng nói với bên ngoài rằng ta mắc bệnh hiểm nghèo, không tiện gặp người khác, cho nên cũng không có ai đến chỗ của ta. Dường như ta cũng cách đứt quan hệ với bên ngoài.

Mấy ngày trước đây lễ bộ đã đem y phục đến, du long hí phượng, văn kim tương ngân, đường vân màu đỏ thắm, tôn lên vẻ hoa lệ, đại khí. Đường kim mũi chỉ tinh tế, liếc nhìn là biết là do tú nương có tay nghề cao ngày đêm gấp rút hoàn thành.

“Nương nương, nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ khởi hành.” Thu Tễ khuyên nhủ.

“Ừ…” Ta để quyển sách trên tay xuống, nằm ở trên giường, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ, cuối cùng thì ta cũng có một giấc ngủ an ổn đầu tiên ở Tố Quốc này.

Khi trời còn lờ mờ sáng, ta đã bị đánh thức, rửa mặt chải đầu thay trang phục, tuy nói đây là lần thứ hai, nhưng vẫn chưa thể quen được. Chỉ cảm giác bản thân vẫn còn mơ mơ hồ hồ đã bị các nàng vựt dậy lo liệu tất cả. Đợi đến úc ta thay xong y phục, chuẩn bị lên kiệu rời đi thì phát hiện trời đã sáng rồi.

Y phục rất nặng, Thu Tễ và Vũ Tình đỡ ta, Đoàn Nhi giúp ta kéo đuôi váy thật dài, lúc này đây, ta chỉ mang theo hai người là Vũ Tình và Đoàn Nhi, các nàng cũng vui vẻ nguyện ý đi theo ta. Thu Tễ tuổi đã không còn trẻ, không chịu được cực khổ đường dài như vậy.

“Nương nương nghe thử xem, sao chỗ này ồn ào như vậy?” Vũ Tình vừa đỡ lấy ta vừa nói.

“Chuyện này có quan hệ gì đến chúng ta sao? Có lẽ là sinh thần của vị cung tần nào đó, nên cho gọi gánh hát vào đây giải buồn một chút mà thôi.” Ta tùy ý trả lời.

“Nương nương, giờ lành đã đến, chúng ta lên đường thôi.” Ta nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đã biết. Đội ngũ lần này quả nhiên rất ít người, Ngoại trừ công công chủ sự, mụ mụ, cũng chỉ có hơn mười nhân mã dùng làm đồ cưới. Phía trước đội nhân mãi có thêm đoàn kèn trống gồm sáu bảy người, ngoài ra không còn ai nữa. Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

“Nương nương, chúng ta sẽ đi ra từ cửa Hồ Liệt.” Ta không ra tiếng, ngầm đồng ý.

“Chờ một chút.” Ta bỗng nhiên lên tiếng.

“Nương nương còn có chuyện gì sao?” Công công rất cung kính hỏi.

“Bổn cung… Bổn cung… hình như còn quên vài thứ?” Ta tùy tiện lấy một lý do thoái thác.

“Nương nương, đồ dùng thì không cần phải lo. Đến nơi đó có thể mua lại. Nước Lỗi mặc dù chẳng phải đại quốc cường thịnh, nhưng cũng là nơi giàu có và đông đúc. Những thứ ngài cần chắc chắn có.” Hắn cười đáp.

“Phải… Đúng vậy…”

“Chúng ta đi thôi. Đừng làm trễ nãi giờ sẽ không…”

“Chờ một chút, đợi ta một chút nữa!” Ta cắt đứt lời của hắn.

“Nương nương còn có gì cần giao phó sao?”

“Không có!” Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi đã không còn là chốn an thân của ta một lần nữa. Người ấy cuối cùng cũng chưa đến.

“Chúng ta đi thôi.” Công công cẩn thận đỡ ta bước vào trong kiệu.

“Khởi hành!” Thanh âm chát chúa vang lên,phá tan sự yên lặng, cũng phá vỡ nỗi điềm tĩnh sau cùng trong lòng ta. Nước mắt thoáng chốc đổ ra, dù làm thế nào cũng không ngăn lại được, ta mơ hồ nghe được tiếng khóc bên ngoài, tiếng khóc của Thu Tễ, A Khuê, Đoàn Nhi, Vũ Tình… rất nhiều người hòa lẫn với nhau. Mụ mụ bên ngoài kiệu tiến lên phía trước vung khăn tay: “Nương nương, hôm nay là ngày đại hỉ, ngài, đừng khóc.” Nàng tốt bụng khuyên ta. Lòng ta vẫn đau nhói không thể hít thở được.

Vì sao, ngay cả lần cuối cùng cũng không đến thăm ta.

Vì sao, vì sao không đến tiễn ta một đoạn đường.

Vì sao, lẽ nào những lời thề non hẹn biển đã tan theo bọt nước.

Vì sao, phải chăng nếu đem ta so với thiên hạ này, chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ trong hồng trần thôi sao?