Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 61: Chước hoa nhất mộng, mai tê vu tuyết [3]




Vừa bước qua mùng ba thì người của lễ bộ đã đến rồi, báo rằng đã chọn xong ngày, theo ngày sinh thần của ta thì mùng ba tháng ba là ngày tốt nhất. Ta đương nhiên không phản bác, sau đó người của lễ bộ lại nói, giá y đồ cười cần bắt đầu chuẩn bị, hoàng thượng ân chuẩn dùng lễ xuất giá theo quy chế công chúa cao quý nhất. Ta phúc tạ long ân sau đó công công lại kiểm kê tất cả mọi thứ cho ta, đáng tiếc ta nghe tai này lọt tai kia.

Mỗi ngày trôi qua vô cùng nhàn nhã, ăn ngon ngủ ngon khiến ta béo lên không ít. mà Mạc Trạch lại chưa từng trở lại lấy một lần, nghe nói dường như hắn đã quay về chuẩn bị, thật không biết hắn sẽ ăn nói với con dân bách tính của mình như thế nào về chuyện này.

“Nương nương, Những chuyện ngài sai tô tài làm, tô tài đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Ta vẫn ngồi trên ghế quý phi như cũ, ôm một bình giữ ấm trong lòng. Thu Tễ đẩy cửa bước vào, cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh một lượt mới khẽ nói.

“Nói đi.” Ta thờ ơ lơ đễnh nói.

“Trong cung chúng ta không có ai tự ý ra bên ngoài, có mấy người đi ra chẳng qua là đi lĩnh tiền tiêu vặt và lấy nguyên liệu nấu ăn cùng vài vật dụng khác.” Ta nhìn thẳng vào trong mắt Thu Tễ, một tay nâng đầu, thầm nghĩ, chẵng nhẽ ta quá đa nghi?

“Những ai đã đi ra?” Ta hỏi tiếp.

“Có Liên Tâm, Doanh Tâm, Đoàn Nhi, Sơn Chẩm, còn có nô tỳ.”

“Sơn Chẩm là ai?” Cớ sao ta chưa từng nghe qua cái tên này?

“Là tiểu nha hoàn làm việc vặt, chưa từng bước chân vào nội viện hầu hạ, có lẽ nương nương chưa từng gặp.”

“Nàng ta ra ngoài làm gì?”

“Trước đó vài ngày là đi lấy than.” Thu Tễ hơi khó hiểu không thể giải thích được: “Nương nương, như vậy là thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chắc do ta suy nghĩ quá nhiều, không có gì đâu.”

“Thu Tễ, ngươi nói xem, Hoàng thượng có dụng ý gì khi đến tận bây giờ vẫn chưa thông cáo với bên ngoài rằng sẽ liên kết đồng minh cùng Tây Lỗi?”

“E rằng hoàng thượng còn có an bày khác.” An bài? an bày chuyện gì? Tìm một người thay ta xuất giá? Không có khả năng, Mạc Trạch đã gặp qua ta. Hắn đã biết ta trông thế nào rồi.

“Thu Tễ, ngươi lui xuống trước đi. Để ý một chút.” Thu Tễ hành lễ rồi lui ra.

Ta muốn đi tìm Triệt phi thảo luận một chút về chuyện này, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, không có ai bên cạnh nghĩ biện pháp giúp ta, người giúp ta đều như kẻ đang lạc bước trong lớp sương mù.

Đi một bước tính một bước vậy.

Ta cũng nên bắt tay vào chuẩn bị thôi, rời khỏi nơi này đổi một cuộc sống mới.

Những người này, ta nên dẫn theo ai?

Nghĩ về tư thì ta không nên dẫn theo Liên Tâm và Doanh Tâm nữa, tìm một người tốt đại khái như thị vệ gã hai nàng đi, như vậy cũng thấy an tâm.

Thế nhưng các nàng sẽ đồng ý sao? Nếu các nàng đi rồi, sau này chỉ còn một mình ta gặm nhấm mỗi khổ một mình, trong lúc còn đang do dự, thì Liên Tâm bước vào.

“Tiểu thư, dùng bữa.”

“Liên Tâm, hình như ngươi đã có người mình thích rồi?” Ta chẳng biết nói như thế nào, vừa lên tiếng đã thốt ra một câu thật dọa người, khiến Liên Tâm hoảng hốt, chẳng biết phải trả lời thế nào, ấp úng một hồi lâu vẫn không nói nên lời.

“Nói cũng phải, ngươi cũng sắp hai mươi rồi, trở thành gái lỡ sẽ khó gã được cho ai.”

“Nào có… làm gì có người nô tỳ thích gì đâu, tiểu thư nghe được từ đâu vậy…?” Mặt của nàng đỏ bừng.

“Ngươi cứ nói ra đi, không sao đâu, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Hoàn toàn không giống dáng vẻ khôn khéo giỏi giang trong ngày thường, tiểu nữ tử làm vẻ ta đây, dáng vẻ nhăn nhó, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn ta, ta chỉ vô tình lên tiếng dò hỏi, không ngờ lại có gì thật.

“Tiểu thư làm sao mà biết được… Chàng là con thứ của Hình bộ Thị lang.” Lần này đến lượt ta giật mình, thật sự là có?

“Hai người các ngươi quen biết thế nào.”

“Hôm đó, nô tỳ đi xung quanh tìm tiểu thư, vô tình gặp được, chàng thấy nô tỳ đang lo lắng thì ra tay giúp đỡ. đi theo nô tỳ tìm tiểu thư rất lâu, còn trấn an nô tỳ rằng, có lẽ tiểu thư đã trở về rồi. Sau đó nô tỳ mới đến hậu cung tìm xem thử.”

“Ngươi biết tên hắn là gì không?”

“Họ Phương danh Húc tự Thuần Triệu.”

“Tốt. lui xuống dùng bữa đi. Sau khi dùng cơm xong ta sẽ đi gặp hoàng thượng.”

“Thế nhưng tiểu thư, ngài…”

“Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta gã đi cũng tốt, không gã cũng tốt, việc này nếu là thật cũng tốt, là giả cũng được. Nói chung, hắn sẽ không bạc đãi ta, mà các ngươi lại khác, nếu như ta đi rồi, người đi trà lạnh. Các ngươi ở lại đây sẽ sống thế nào? Ta không thể chỉ lo mỗi bản thân mình, mà đối xử với các ngươi như thế.”

“Cám ơn tiểu thư…” Nàng quỳ xuống dập đầu với ta một cái.

Còn Doanh Tâm nữa, phải làm sao với nàng bây giờ?