Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 53: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi [3]




Khi tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn, ta bỗng nhiên ngồi dậy, gọi Liên Tâm hỏi nàng Sùng Lang có đến hay không. Nàng không đáp chỉ lẳng lặng lắc đầu. Nước mắt rơi như mưa, làm ướt đẫm áo ngủ bằng gấp. Sẽ không, sẽ không, mỗi lần ta không khỏe chàng đếu đến thăm. Chàng nhất định sẽ đến.

“Đã bẩm báo lên bệ hạ chưa?” Chắc là chàng không biết.

“Tiểu thư, đã đi báo hai lần rồi. Bệ hạ ngoại trừ dặn chúng nô tỳ chăm sóc cho tiểu thư thì không nói gì khác.” Lòng ta tan nát, mảnh vỡ rơi đầy đất. Hơn nữa những mảnh vỡ ấy còn nghiền nát trái tim ta, cơ thể của ta, cứ thế từng mảnh từng mảnh rơi lả tả, đau đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhớ nhau chung thủy đến trọn đời.” Ta nói khẽ, hai câu thơ đã bao lâu rồi không đọc, những ngọt vào và triền miên trôi tuột khỏi tay. Mà hiện giờ trên cổ ta là dãi lụa trắng thật dài quấn chặt lấy, khiến ta không thở nổi.

“Đỡ ta đứng lên, ta muốn đi gặp chàng, chàng không thể đối với ta như vậy.” Ta khóc hu hu, Lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm trầm thấp, ta ngoáy đầu nhìn sang, Chàng đã đến thật rồi.

“Đừng làm loạn nữa.” Dáng vẻ chàng lúc nói chuyện, vô cùng nguội lạnh, vô cùng thờ ơ.

Liên Tâm nhìn thấy chàng đến vội vàng theo cung nga lui xuống. Lần đầu tiên Ta cảm giác được, tẩm cung này lại rộng lớn như vậy, lạnh lẽo như vậy, đứng ở đứng ở trước mặt chàng, lại khó chịu đến như vậy, sầu muộn đến như vậy.

“Chàng sẽ quyết định như thế nào?” Ta không gọi chàng là bệ hạ, cũng không gọi là Sùng Lang.

“Hắn nói, hắn sẽ chăm sóc cho nàng tốt hơn hiện giờ.” Chàng không trả lời, ta ngược lại càng bất an.

“Thế nào là tốt hơn hiện giờ! Thiếp chẳng phải là đồ vật mà có thể tùy tiện đưa đến đưa đi! Thiếp là nữ nhân của chàng, chẳng lẽ chàng dùng thiếp để đổi lấy tiền bạc và hòa bình!” Ta gào thét, cái gì cũng không để ý!

“Nhiễm Nhi. Hắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng!”

“Ha ha… ha ha… Nói vậy là ý gì? Hãy nói cho thiếp biết, chàng đã không cần thiếp nữa?” Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống. Hình như có thể chảy thành sông, lại giống như cạn dòng. Có vẻ như chàng còn muốn nói điều gì, lại bị ta ngăn cản: “Chớ nói nữa, có nói nữa cũng chỉ là những lời làm đau lòng người, mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì rồi. Thiếp hiểu, nếu như đây là hy vọng của chàng, vậy thì, thiếp nguyện ý. Thiếp nguyện ý đổi tấm thân này để bảo vệ vương triều của chàng.” Ta đã không còn chút sức lực nào, cũng không còn chút tâm tình nào, tất cả mọi thứ đã mất hết rồi.

Chàng xoay người rời đi, đây là lần đầu tiên, ra về mà lòng chẳng vui, hơn nữa khó có khả năng tái hợp.

Ta ngồi ở bên giường, lẳng lặng ngồi im ở đấy, ta có thể nghe thấy thanh âm của gõ mõ cầm canh truyền đến, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm xào xạc của lá cây.

Chăn đơn sao chịu lạnh canh dài, cơn lạnh suốt năm canh, một thoáng ham vui. (La khâm bất nại ngũ canh hàn, mộng lý bất tri thân thị khách, nhất hưởng tham hoan – Bài Lãng Đào Sa – Lý Dục)

Hiện tại tỉnh mộng, mới biết được mộng ở trong mộng, đã là mây khói cách nhau mấy đời, cho dù có tuyệt mỹ cũng vô pháp chạm đến, chỉ làm tăng thêm vẻ bi ai mà thôi.

Ta ngồi thất thần, như kẻ mất hồn, trời sáng lúc nào cũng không hay, lần đầu tiên ta được ngắm nhìn mặt trời mọc ở nơi này.

Mặt trời mới mọc phía xa xa, không phân rõ là ánh sáng của bình minh hay hoàng hôn nhạt nhòa, cả vùng trời bị nhuộm đỏ, chim chóc líu lo ca vang, mọi vật như bừng tỉnh trong giấc ngủ say. Bổng nhiên cửa cửa tẩm cung mở ra, Liên Tâm bước vào liền hoảng hốt. Có lẽ nàng ta không thể ngờ được rằng ta cứ ngồi im ở đấy cả một đêm.

“Tiểu thư thức dậy thật sớm, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước rửa mặt và đồ ăn sáng.”

“Không cần.” Thanh âm của ta khô khốc, như mặt đất hạn hán nứt nẻ, quanh co, thô ráp, cứ như một thoáng nữa là sẽ nôn ra máu.

“Tiểu thư, ngài còn phải đi thỉnh an.”

“Không đi.”

“Tiểu thư…”

“Đến đó chỉ bị chê cười, làm trò khôi hài mà thôi, nên kết thúc rồi.” Ta nói tiếp.

Liên Tâm đến gần ta, kéo tay của ta: “Tiểu thư, nếu như có chuyện gì phiền lòng, hãy nói cho nô tài, đừng chôn trong lòng. Trước đây tiên sinh cũng từng nói, tiểu thư tuệ tâm, cứ ôm khư khư tâm sự trong lòng không nguyện ý chia sẻ cùng ai. Thế nhưng, hiện nay chúng ta đã cùng nhau đến nơi này, nô tỳ biết ngài phải chịu nhiều ấm ức. Cứ nói với nô tỳ, như vậy cũng nhẹ lòng hơn.”

“Liên Tâm, ngươi biết không? Hắn không cần ta nữa.” Lời này vừa ra khỏi miệng, nước mắt ta tuông ra như đê vỡ.

Ở chỗ này, ta giống như muốn trút hết nước mắt trong mình ra, khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh sáng, lại phát hiện nơi phát ra ánh sáng ấy đã có người khác bước vào.