Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 16: Đất bằng nổi sóng [2]




Đêm cô quạnh như ngẹt thở.

Ta ngồi ở trên giường, nhìn ngoài cửa sổ, lúc này làm gì còn tâm tình ngắm cảnh đêm! Chẳng qua là muốn bản thân an tĩnh lại.

“Tiểu thư, tiểu thư.” bên ngoài sương cửa vang tiếng gõ nhè nhẹ.

“Ta vẫn chưa ngủ, vào đi!” Cửa mở, Liên Tâm cầm chiếc đèn lồng trong tay, bên trên có vẽ đôi bướm đang lượn quanh, bước vào phòng của ta. Gian phòng lập tức ngập tràn trong ánh đèn ấm áp.

“Tiểu thư còn phiền muộn chuyện hôm nay sao?” Liên Tâm nhóm lửa châm đèn trong phòng, sau đó thổi tắt nến trong đèn lồng.

“Ừ.”

“Tiểu thư, nghĩ thế nào?”

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, nói: “Chuyện này đâu thể do ta nói muốn là được, lúc nãy, sau khi ta đi rồi, mọi người nói gì.”

Sau khi dùng bữa chiều không được bao lâu thì ta lấy lý do mệt mỏi xin phép cáo lui trước. Nhưng lưu lại Liên Tâm và Doanh Tâm ở lại hầu các trưởng bối dùng bữa, tuy rằng cô cô và mẫu thân đều nói muốn cho hai nàng trở lại hầu hạ ta đi ngủ, nhưng ta đều từ chối. Ta tin tưởng Liên Tâm sẽ hiểu dụng ý ta lưu nàng và Doanh Tâm ở lại. Doanh Tâm thông minh cẩn thận, hầu hạ ai cũng tận tâm tận lực, làm việc tương đối giỏi giang. Bảo nàng ở lại chắc chắn nàng sẽ hầu hạ thật tốt. Mà lưu Liên Tâm lại thì giống như ta để lại đôi tai của mình, giúp ta nghe ngóng một chút ý định của cô cô và phụ mẫu là như thế nào, đây có lẽ là một tâm cơ nhỏ của mình, có điều là ta thật sự không muốn mình cứ mơ mơ hồ hồ bị gả đi như vậy.

“Nương nương nói, nếu ngài không muốn gả đến Bắc Tố, thì nhanh chóng gả ngài cho người nhà khác: “

“Ai? Nếu thật là như vậy, lại muốn đem ta hứa đến nhà ai đi!” Ta có thể cảm nhận được thanh âm của mình đang run rẩy, giọt nước mắt đang lưu chuyển trong hốc mắt, nhưng nước mắt vẫn không chịu chảy xuống, vì sao ta cứ bị xô đẩy hết chỗ này đến nơi kia. Ta vừa gằn từng chữ, hai tay cũng bất giác nắm chặt đấm mạnh xuống sàn, cảm giác bản thân thật mỏng manh. Ta thật sự không muốn mình như món đồ chơi tùy tiện ném tới nhà này nhà kia, một tiểu thư tướng phủ ưu tú cũng tuyệt đối không không cho phép ta tùy ý tìm ai đó để gả. Cho dù người kia có ý định với ta, ta có ý cùng người nọ, danh dự gia tộc cũng tuyệt không đáp ứng.

“Tiểu thư, ngài đừng như vậy.” Liên Tâm châm một tách trà đưa cho ta, rồi xoa nhẹ lên lưng ta.

Ta cũng chỉ nức nở, nửa ngày không thể nói rõ một câu.

“Kỳ thực nương nương vốn có ý định để tiểu thư vào trong cung, làm bạn với thái tử, có nàng chiếu cố bên cạnh, trong cung cũng sống thoải mái.”

“Hừ! Chẳng trách nàng ta lại nói những lời đó.” Đột nhiên khiến ta nhớ lại câu nói trong lần đầu ta gặp cô cô: “‘Huyên phi hề thúy tằng, triển thi hề hội vũ’, chữ ‘Huyên’ vừa có ý bay cao, lại nhanh nhẹn. Nữ tử mặc dù không thể giương cánh bay cao, hay làm chuyện đại sự như nam tử. Nhưng là tuyệt đối không chịu thỏa mãn chút thành tựu nhỏ bé, hay chỉ cầu no bụng. Nữ tử cũng thể truy cầu khát vọng cho riêng mình. Nhiễm Nhi con hãy nhớ kỹ, tương lai con chính là Loan Phượng bay trên mọi người.” Hóa ra ngay tại lúc đó cô cô đã tiên đoán được tương lai của ta, thì ra ta phải nghe theo lời sắp đặt của mọi người. Ta như rơi vào trong vực sâu thăm thẳm, tay chân thoáng chốc lạnh như băng. cảm giác bản thân mình như con rối bị người đùa giỡn, mọi thứ rất chân thật lại như ảo giác.

“Tiểu thư, ngài đừng như vậy, kỳ thực nương nương, lão gia còn có phu nhân đều là muốn tốt cho ngài mà thôi! Mọi người không ai muốn ngài bị chịu tội. Nếu ngài vào được cung, thì muốn gió được gió, hô mưa được mưa.”

Ta ném mạnh tách trà trên tay xuống đất, Liên Tâm bị hành động này của ta dọa sợ hết hồn.

“Đừng nói mấy câu muốn tốt cho ta!” Ta lớn tiếng gào thét: “Có nói gì cũng vô dụng thôi, vì sao không ai nghĩ cho ta! Đừng nói mấy câu nghe hay ho ấy nữa!! Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho ta!”

“Không nói, nô tỳ sẽ không nói gì nữa, tiểu thư đừng nóng giận, đừng nóng giận.”

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Ta bảo ngươi đi ra ngoài!” Ta gào thét, cảm giác cơ thể mình như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.

“Được được được, nô tỳ ra ngoài canh cửa, có việc gì tiểu thư cứ gọi.” Liên Tâm thối lui ra khỏi cửa phòng.

Ánh nến loe loét chập chờn, như sắp bị bóng đên nuốt chửng, ta ngã xuống giường khóc nấc lên, nước mắt như mưa trút, đưa tay lau đi nhưng mãi vẫn không lau sạch.