Nghe ông ta nói như vậy, bổn tôn nâng tay, ẵm hồ ly, nói năng nhạt nhẽo: "Ta đã nói với đạo trưởng rồi, hôm qua ta và thú cưng mới tới thị trấn.
Tuy có nghe đồn là có yêu quái đào tim mổ bụng, nhưng còn cái chuyện cô gái chèo thuyền gì đấy xảy ra trước đó thì chẳng hề hay biết."
Đạo trưởng mặt đỏ lên.
Rất rõ ràng là ông ta vẫn còn nghi ngờ bổn tôn, cho nên mới nói ra câu này để thử lòng.
Bây giờ thấy tôi thản nhiên, nghi ngờ tan hết.
Đạo trưởng ngồi dậy, hơi khom lưng, hành đại lễ với bổn tôn, chân thành nói: "Bổn đạo tên là Nhất Mi, mấy đệ tử này đều thuộc tiểu bối [1] trong môn phái của tôi, tên lần lượt là Nhất Cẩn, Nhất Đức, Nhất Hành, Nhất Vân."
[1] tiểu bối: thế hệ trẻ
Bổn tôn hờ hững gật đầu, quét mắt qua, hơi dừng lại ở trên mặt của tiểu đệ tử có lông mày đen đôi mắt đẹp mặt mày cung kính, nâng cằm nghi hoặc hỏi đạo trưởng Nhất Mi: "Cửu Lĩnh của các người chỉ thu nhận con trai thôi sao?"
Bổn tôn vẫn còn nhớ, hồi trước Hồng Nhạn sáng lập môn phái thần núi Cửu Lĩnh, cũng đã lập ra quy định, chỉ nhận con trai, không nhận con gái.
Đạo trưởng Nhất Mi sững sờ, vội vàng gật đầu trả lời: "Sư tổ lập quy tắc, phái thần núi Cửu Lĩnh đương nhiên là chỉ nhận con trai làm đồ đệ."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Nhất Vân, rồi cười nhã nhặn với tôi: "Chắc hẳn tiên quân đã nghĩ nhiều rồi, Nhất Vân là vừa mới nửa năm trước bái nhập môn phái Cửu Lĩnh.
Dung mạo của cậu ta đẹp đẽ, cơ thể gầy yếu, tiên quân nhận lầm cậu ta là con gái, cũng phải thôi.
Nhưng mà môn phái thần núi Cửu Lĩnh của chúng tôi lúc mới nhập môn đã kiểm tra cơ thể rồi, thân phận của cậu ta, tiên quân có thể tin tưởng."
Tâm trí bổn tôn khẽ lay động, Xích Viêm liếm liếm lòng bàn tay của tôi, nàng giương mắt nhìn tiểu đồ đệ có tên gọi là Nhất Vân, rồi trừng to hai mắt.
Thấy ánh mắt của tôi nhằm vào người mình, tiểu đệ tử nọ lúng túng trong chốc lát, rồi rất nhanh bình tĩnh lại.
Khuôn mặt của cậu ta khá xinh đẹp, trên đầu cài mộc quan [2], đội một chiếc mũ to như vậy, không biết ở bên dưới là một mái tóc đen và óng ảnh như thế nào.
[2] mộc quan: chụp cài tóc bằng gỗ trong cổ trang Trung Quốc
Nhân lúc Nhất Mi không nhìn mặt Nhất Vân trước khi nương theo ánh mắt của bổn tôn, bổn tôn giả vờ vô tình chuyển dời tầm mắt, rồi lại nhìn Nhất Mi, hỏi: "Còn cô gái chèo thuyền kia, là chuyện gì xảy ra?"
Bổn tôn sẽ không xen vào việc của người khác, đi vạch trần đồ đệ đã nữ cải nam trang để vào Cửu Lĩnh.
Cơ mà đạo sĩ Nhất Mi rất tin tưởng đệ tử này, đoán chừng cô ta đã dùng mánh khóe gì đó để lừa gạt qua.
Có vài phép che mắt lừa được người phàm, phải biết rằng Bạch Giác đã từng ở trên chín tầng mây Thiên đình, xưa nay chưa từng có ai sánh bằng, trở thành kẻ huyễn thuật [3] giỏi nhất.
[3] huyễn thuật: phép gây ảo giác, tạo mộng ảo
Nhưng huyễn thuật của nàng cho tới tận bây giờ cũng không thể vây hãm được tôi.
Xích Viêm duỗi chân trong lòng tôi, đổi sang tư thế thoải mái, đôi mắt đen bóng trong veo như nước nhìn về phía đạo trưởng Nhất Mi, dáng vẻ như đã chuẩn bị xong tư thế để chờ xem kịch.
Đạo trưởng Nhất Mi không chú ý tới hồ ly, chỉ nói với tôi: "Nếu không lầm là tầm bốn tháng trước, đột nhiên xuất hiện một cô gái chèo thuyền ở bến đò Bích Liên Thiên."
Đạo trưởng Nhất Mi kể chuyện một cách sinh động, bổn tôn và hồ ly mỗi người bày ra một tư thế, vẻ mặt đều chăm chú lắng nghe.
Bích Liên Thiên, lá bích (lá sen) liên thiên (bát ngát).
Sở dĩ bến đò này có tên gọi Bích Liên Thiên là bởi cách bến đò ba dặm có một cái hồ rất lớn chứa đầy lá sen bát ngát.
Dựa theo đạo trưởng miêu tả, hồ này có tên gọi là Kính Hồ, có cây ngải bụi cao hơn đầu người bao quanh hồ.
Hồ nước trong veo thấy đáy, tôm cá chơi đùa, sỏi đá khắp nơi.
Hồ này là con đường tắt để đến thành Thiên Vũ ở phía bờ bên kia, nhiều ngư dân kiếm sống bằng nghề chèo thuyền chở khách và đánh bắt tôm cá, thành Cổ Thanh hồi ấy phồn hoa hơn so với bây giờ nhiều lắm, đầu đường cuối ngõ, nối tiếp nhau tiếng rao của những người bán cá tươi sống.
Chẳng biết là khoảng bao nhiêu năm trước, trong Kính Hồ bỗng nhiên xuất hiện củ sen.
Những củ sen đó bén rễ ở đây và chẳng mấy chốc đã chiếm trọn cả hồ.
Mới đầu, đám người chèo thuyền lái cá ở thành Cổ Thanh còn vớt củ sen trong hồ để đem đi bán, nhưng sau đó bọn họ phát hiện, tốc độ vớt củ sen của họ chẳng sánh kịp với tốc độ sinh trưởng của những lá sen.
Những chiếc lá sen khổng lồ đã chắn sáng dưới hồ, cây rong bắt đầu mọc hoang ở trong hồ xanh biếc, cả hồ đều bị màu xanh lục chiếm trọn.
Gần đấy có những đứa trẻ gan to kết bè kết phái chèo thuyền để hái hoa sen và bắp sen, trắng đêm chưa về.
Ngày hôm sau, cha mẹ của bọn họ để những chàng trai có kỹ năng bơi giỏi kết đội đi tìm con của mình, mới phát hiện con của mình bị rễ sen quấn ở trong nước, bị ngâm tới trắng bệch.
Đám ngư dân cũng không dám vớt tôm cá trong hồ nữa, bọn nhỏ được dặn dò là tránh xa khỏi hồ nước ăn thịt người này, tất cả dịch trạm dọc theo bến đò đóng cửa, bởi vì không còn người dám đi đường tắt để băng qua thành Thiên Vũ.
Bấy giờ dân chúng của thành Cổ Thanh mới nhận ra điểm đáng sợ của củ sen ấy.
Tốc độ sinh trưởng khủng khiếp của chúng đã vượt qua thảo cầm.
Ban đầu người dân ở trong thị trấn tức giận không thôi, được quan phủ dẫn đầu, bọn họ đổ dầu, đèn cầy của nhà mình vào trong hồ, bằng mọi giá đều muốn đốt cháy toàn bộ hồ nước ngay trong ngày nắng đẹp đó.
Ngọn lửa thiêu rụi hết thảy, bao gồm những củ sen lớn nhanh khủng khiếp.
Lửa cháy ba ngày ba đêm, mặt hồ đều là màu đen của tro tàn, không có loại lá sen nào có thể kiên trì không ngã trước đám lửa nhiều như thác nước này.
Nhưng mà, bình minh ngày hôm sau, những người dân sống ở gần bến đò rời giường lúc sớm tinh mơ, lại lần nữa trông thấy lá sen vào mấy ngày trước đã hóa tro tàn trong đám cháy lớn, nay đã sức sống tràn trề chiếm ngập hồ nước.
Trên mặt hồ vẫn còn sót lại tro tàn sau đám cháy, mấy lá sen mới mọc to như chiếc dĩa lớn.
Trên những cành cây trắng có không ít hoa sen mới ra đời.
Hoa sen hồng đỏ trắng, đủ loại màu.
Dân chúng thành Cổ Thanh đã hoàn toàn hết hy vọng với Kính Hồ.
Bọn họ bỏ bến đò, con đường dẫn tới thành Thiên Vũ chỉ còn lại hai bên đường cho xe ngựa.
Những người dân chài lưới định bán thuyền đánh cá nhưng chưa kịp dán thông báo thì thuyền của họ đã trở thành thuyền đắm do bị rễ sen quấn vào dòng nước.
Từ đó, Kính Hồ đổi tên thành Bích Liên Thiên, tuy rằng củ sen trong hồ lớn rất nhanh nhưng không mọc ở trên bờ.
Người dân thành Cổ Thanh hoảng sợ xen lẫn tức giận nhiều năm và rồi dần dần cũng đã quen với việc không lại gần Bích Liên Thiên để sinh sống nữa.
Bích Liên Thiên là một cái hồ ăn thịt người, cho tới bây giờ, lá sen ở trong đó rậm rạp gần như không còn chút khe hở nào.
Mọi người đều tin rằng không có ai ở trong Bích Liên Thiên có thể bình an thoát ra được.
Nghe đến đó, bổn tôn thoáng suy nghĩ, hỏi: "Vật lạ tất có điều không hay, phái thần núi Cửu Lĩnh của mấy người không có phái người đi kiểm tra gì sao?"
Đạo trưởng Nhất Mi đang kể hăng say, nghe tôi hỏi thế, đáp: "Đương nhiên là có.
Tuy rằng Bích Liên Thiên xuất hiện vài trăm năm trước, nhưng các sư thúc sư huynh của môn phái Cửu Lĩnh chúng tôi đều đã đi nhìn qua rồi.
Đáng tiếc một cái hồ Bích Liên Thiên to như vậy, trải dài từ đầu bến đò ở đây tới bờ của thành Thiên Vũ bên kia, gần trăm dặm, lại không có yêu khí, bọn họ cũng không biết được vấn đề nằm ở đâu.
Khuyên những người dân ở gần đó đừng có xuống hồ, xong rồi thì đành từ bỏ."
Bổn tôn gật gật đầu, Xích Viêm trong vòng tay tôi trông như thể thèm hóng chuyện đến độ không nhịn được, hơi chống đầu bằng cái chân đầy lông của mình và chăm chú lắng nghe.
Đạo trưởng Nhất Mi tiếp tục kể: "Nhưng vào mấy tháng trước, bến đò Bích Liên Thiên này, đột nhiên xuất hiện một cô gái lái đò."
Đó là một cô gái nhỏ nhắn thanh thoát, đôi chân trắng như ngọc, dùng sào tre để đẩy ra hai bên hoa sen um tùm, từng chút một làm mặt hồ gợn sóng, đứng ở trên thuyền, giống như yêu tinh được hoa sen trăm dặm trong Bích Liên Thiên nuôi dưỡng giữa trời xanh.
Là một yêu tinh làm cho người ta cảm thấy phong tình vạn chủng chấn động cả hồn phách.
Mới đầu những người trên bờ thấy rất sốc khi tận mắt nhìn thấy cô gái từ trong hoa sen um tùm, đẩy ra hai bên lá sen bằng sào tre, dừng chiếc thuyền nhỏ ở bên bờ.
Cô gái chèo thuyền đó chẳng quan tâm tới sự bàng hoàng của dân chúng, cô ấy quấn ngón tay trắng trẻo quanh một lọn tóc, xinh đẹp khiến cho người ta khó dời mắt nổi.
Cô nói mình là người chèo thuyền từ bờ bên kia tới đây, từ nhỏ đã sống trên chiếc thuyền này.
Cô tới đây là vì tìm một người.
Những người trong thành Cổ Thanh không phải là người ngu, trong một cái hồ ăn thịt người bỗng nhiên xuất hiện một cô gái yêu kiều, không phải yêu tinh thì chắc chắn chính là ma quỷ.
Đối với sự hoảng sợ và nghi ngờ của những người đó, cô gái không để trong lòng, ngày ngày đều đứng ở trên chiếc thuyền nhỏ ấy, thi thoảng sẽ nấu một bầu rượu nhỏ trên mũi thuyền, hâm nóng thức ăn, thanh nhàn và tự tại chèo thuyền đến và đi trong Bích Liên Thiên.
Sau đó, cô gái chèo thuyền biến mất.
Người trong thị trấn cho rằng cô ấy đi rồi, nhưng chỉ vài ngày, cô đã trở lại.
Trên thuyền còn chở một người khách.
Người đó là một vị thư sinh trong thành Cổ Thanh, vợ của anh ta vì dịch mà đổ bệnh.
Anh ta cần phải nhanh chóng đến thành Thiên Vũ.
Chàng thư sinh chẳng sợ chết, trong đêm khuya tới bến đò này, tìm cô gái lái đò, xin cô chở anh đi gặp vợ mình lần cuối.
Thư sinh nọ bình an xuống thuyền và trở về thành Cổ Thanh.
Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, có những gã đàn ông gan to ngồi lên thuyền, cô gái chèo thuyền ấy cũng không để ý lắm, chỉ cười và dùng ngón tay vén những lọn tóc vương vãi sau tai, đẩy sào tre, mặt nước lay động, vững bước tiến vào vùng sen bất tận của Bích Liên Thiên.
Thuyền nương chỉ cần đẩy sào tre, chiếc thuyền nhỏ đung đưa giữa hoa sen dày đặc là có thể tới bến phà Thiên Vũ ở đối diện.
Những chàng trai tuổi trẻ đầy sức sống mến mộ cô gái chèo thuyền xinh đẹp như hoa, thường xuyên tìm mấy món đồ mới mẻ để tặng cho cô gái ấy, cô gái chỉ cười.
Cô có bảo rằng trời sinh ra đã là Ngũ hành Mộc dồi dào, có lẽ hợp ý với vùng sen này, cho nên Bích Liên Thiên mới thả cho cô một con đường sống.
Truyện Gia Đấu
[*] Nhật noãn ngọc sinh yên
Xuất phát từ bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn.
"Nhật noãn ngọc sinh yên" dịch nghĩa rằng ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc sinh ra khói..