Đệ Nhất Tiên Sư

Chương 3: Khu truyền thừa




Editor: Exdream

Diệp Thiên Dương nhỏ hơn hắn mười tuổi, cũng từ Thanh Sơn Phái tuyển nhập vào Thượng Thanh Tiên Tông, chỉ là cách nhau vài năm. Sau lại ngẫu nhiên quen biết trong một lần rèn luyện, khi đó Diệp Thiên Dương chỉ là một người tốt đến quá mức, không hơn không kém, tốt đến nỗi hết thuốc chữa.

Đã là đồng hương lại còn cùng sở thích, đều là những kẻ tận hết sức lực đền đáp tông môn, không cần báo đáp, chỉ cần không thẹn với lòng.

Hai người chí hướng tương đồng quả thực phối hợp ăn ý.

Đời trước hắn đeo danh phản đồ trên lưng, người người phỉ nhổ, chỉ duy nhất người kia tin hắn.

Sau cùng đến lúc chịu nỗi khổ bị đuổi khỏi tông môn, lại khuyên hắn chấp nhận.

“Vì thương sinh, chết thì có sao! Trong lòng không thẹn là được!” Diệp Thiên Dương chém đinh chặt sắt một lời.

Rắm chó!

Nếu không phải hắn đã trước một bước biết được kết quả, Dung Huyền dám chắc kết cục của Diệp Thiên Dương sẽ không tốt hơn hắn gì cả. Tên kia thân phận không bình thường, rõ ràng có thể chuyển đổi tình thế lại đem cơ hội chắp tay nhường đi, này đâu phải gọi là thiện lương, phải gọi ngu xuẩn, đây cũng là chuyện khiến Dung Huyền nghĩ tới đã không thể nhịn nổi.

Nếu ban đầu cả hai người đều ở Thanh Sơn phái, nên lừa hắn đến bên mình sớm một chút, tiện quản giáo!

“Muốn thu đồ đệ, việc cấp bách là phải đột phá Linh giả cấp ba.” Dung Huyền lẩm bẩm nói. Nói đột phá trong vòng sáu tháng quả thực không dễ dàng, kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện giờ, hắn lại có chút nắm chắc.

Tổ địa Dung tộc, kỳ thật thật sự cũ nát cỏ dại mọc thành cụm. Số lần hắn quay về đây trong suốt một tháng qua quả thật còn nhiều hơn trong vòng năm năm ở Thanh Sơn phái.

Dung gia xuống dốc, con cháu thưa thớt, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại mỗi mình Dung Huyền hắn. Sau khi tổ phụ chết đi, trong tộc bị cướp bóc đến không còn gì, mẫu thân không biết đã đi đâu, chỉ còn lại cha con hai người ở lại thủ thổ địa trong khốn cùng thất vọng.

Cha của Dung Huyền thiên phú bình thường, làm người thành thật phúc hậu, sau khi trong tộc bị cướp sạch, cả ngày liền buồn bực không vui cho đến tận cuối đời.

Dung Huyền tu vi dừng bước cũng không biết có phải là do mầm bệnh từ nhỏ hay không, hơn nữa lại còn tu luyện công pháp cấp thấp không thích hợp, hiện giờ kí ức về thời thơ ấu của hắn đã rất mơ hồ.

Phía sau tòa nhà thủng nóc không xa có một tòa núi nhỏ, cây cỏ bao bọc tứ phía, thoạt nhìn rất thông thường, phỏng chừng ngay cả cha hắn cũng không biết nơi này còn có thiên động.

Trên vách núi có một khe hở nhỏ tựa như bị nứt ra, nhưng lại có thể sử dụng chìa khóa đại môn để mở.

Bên trong là một hang động thiên nhiên, sâu bên trong có linh đàm. Hồ nước ánh lên bạch quang lấp lánh, linh khí mờ ảo, thạch nhủ nhỏ xuống từ trên đỉnh, thành những trụ kiên cố không thể phá vỡ nổi, trên dày dưới mỏng, phần đáy chỉ to bằng khoảng ngón tay cái, nằm cách mặt nước khoảng một thước, bên trong cột đá còn có linh bảo, lâu lâu lại có một giọt linh dịch nhỏ vào trong đàm, tan vào trong nước, pha loãng đi linh khí nồng đậm.

Linh đàm bên dưới vì vậy mà hình thành.

Nhờ linh đàm này tẩy gân luyện tủy, hắn mới có thể đột phá bình cảnh trong khoảng thời gian ngắn này, đạt tới Linh giả cấp hai.

Nếu còn muốn nhờ vào nó để đột phát nữa thì cũng thật xa vời, với thực lực của hắn hiện chưa thể đập nát cột đá lấy ra linh bảo, chỉ đành từ bỏ.

Sau khi bế quan mấy ngày, Dung Huyền ra ngoài đi dạo, chỉ toàn gặp không ít đệ tử Thanh Sơn phái không kiêng nể gì mà đi tuần khắp tổ địa, nơi này cách Thanh Sơn phái không xa cũng không gần.

Thật đúng là xem như chỗ này là của họ.

Dung Huyền trơ mắt nhìn một vị trưởng lão cấp Linh Sư phá ván cửa đi vào. Thật sự cạn lời.

Vòng đến sau núi, một tấm bia đá xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ngang trên mặt đất, nghe nói là nơi mai táng tiền bối Dung gia, Dung Huyền ngồi xuống chỗ này, cỏ dại cao không quá eo hắn, nơi đây không vết chân người, nghe nói còn có ma, nếu quả thật là mộ phần thì cũng quá thê lương rồi.

Cho dù Dung gia từng là gia tộc lớn, thì cũng đã sớm xuống dốc rồi, huống chi phần tổ địa này cũng không phải chân chính là tổ địa của Dung tộc.

Dung Huyền ngồi một lúc lâu, cảm thấy bản thân thật buồn cười. Người chết cũng đã chết rồi, hắn không tin người chết còn linh, càng không tin vào vận mệnh ý trời hay ma quỷ.

Ý trời, đều là do người!

Nhìn mộ địa cũ nát, Dung Huyền phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, rất rõ ràng, thiếu hài cốt cùng với tấm bia đá đã vỡ tan tác giữa đống cỏ dại. Không khỏi sợ hãi.

Đã có một động phủ mà hắn không biết, vậy tổ địa này khẳng định là có bí mật, không tiếc vận dụng Khóa hồn tháp, cái gọi là nghiêm trị hậu nhân Dung tộc tuyệt không phải là tin đồn vô căn cứ. Nơi này không ai có thể hiểu rõ hơn hắn, Dung Huyền tỉ mỉ xem xét các góc, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Tuy rằng bắt đầu tu luyện lại lần nữa, nhưng cảm giác lực đã cao hơn trước, tinh thần lực toàn bộ đả thông, trong vòng bán kính mười mét này, gió thổi cỏ lay đều không qua mắt được.

Lướt qua một bãi đá, Dung Huyền đột nhiên quay lại, có một loại dao động khác thường khiến hắn chấn động trong lòng.

Rốt cuộc đã phát hiện ra!

Lật đống đá vụn lên, phát hiện một mặt đá hình vuông phủ đầy rêu xanh, bên dưới hoàn toàn chôn sâu dưới đất chỉ để lộ mặt đá gồ ghề. Trên bề mặt có hoa văn cổ xưa uốn lượn thành hình dạng phức tạp lại mạch lại rõ ràng, cực kỳ huyền ảo.

Dung Huyền ngồi xuống nhìn kỹ, lại cảm thấy không giống.

“Hay là do góc độ?”

Thay đổi vài góc độ khác nhau, sờ vào cũng không có gì khác biệt, dưới tác dụng của thần thức cũng không khác thường.

Lòng bàn tay lướt qua mặt phiến đá, mang đến cảm giác kỳ lạ, tựa như bị hút lấy, một cảm giác sắc nhọn đau đớn, lòng bàn tay rách ra, máu tươi nhỏ giọt, chảy không ngừng.

Rêu xanh trên mặt đá xao động, những hoa văn hỗn độn kia tựa như đang lung lay, từng giọt máu đỏ tươi thấm vào trong mặt đá, vạn phần yêu dị.

“Quả nhiên có quái.” Dung Huyền vừa dứt lời, đột nhiên thay đổi sắc mặt, không kịp trốn đi, lực hút mạnh mẽ dâng lên khỏi phiến đá, ngưng tụ thành lốc xoáy đen nhánh, thế mà lại hút cả người Dung Huyền vào bên trong!

Cuồng phong gào thét, bụi bay mù trời, rồi bỗng trở nên yên lặng. Hoa văn trên mặt đá biến mất không còn dấu vết, mặt đất hoang vu cũng không còn một bóng người, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dung Huyền không đứng vững xém té trên mặt đất, lại phát hiện bản thân không hề tổn hại chút nào.

Hắn đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ, yên ả thanh bình, vô cùng rộng lớn, khung cảnh đồ sộ khiến hắn choáng ngợp.

“Nơi truyền thừa của Dung tộc thượng cổ.”

Chỉ có vô lượng đạo thống, mới có truyền thừa, việc này nói lên rằng gia tộc này đã từng có người thành tiên, huyến mạch thăng linh đến bất hủ, đã từng vô cùng huy hoàng, tỷ như Cơ tộc Đại Diễn Thần Triều, thân là thế lực mạnh nhất Trung Châu, cho dù tự lập thần triều tự phong thành đế, các đại giáo khác dù có bất mãn cũng không dám đắc tội.

Bởi vì tổ tiên của cơ tộc có một vị tiên, mà nay lại dựa vào một vị tiên khác.

Trước là Dung tộc, nay là Cơ tộc. Khác biệt một trời.

Không gian hoang vu, trời đất mênh mông, chỉ có một cây thần trụ thẳng đứng vươn thằng lên trời cao, khuất vào mây mù, một bên thân cây rách nát, mang đầy dấu vết của năm tháng. Chôn đi quá khứ, chỉ còn dư lại một không gian hư hoại.

Trên tế đàn rách nát, nơi để thiên tài địa bảo thần tinh bảo ngọc đã trống không, mấy chiếc đỉnh ba chấu sứt mẻ, một cái vạc đồng không lớn không nhỏ nằm lăn trong góc, cũng tràn đầy vết rạn.

“Đây là có chuyện gì vậy?”

Trong lúc Dung Huyền còn đang khiếp sợ, một dao động vô hình từ thần thụ truyền đến. Tiếng thần từ từ chấn vang trong đầu Dung Huyền, vậy mà lại đang trả lời hắn.

—– Từ khi Dung tộc mai một, chưa từng còn có người trong Dung tộc vào đây.

Truyền thừa càng cổ xưa càng có linh tính, truyền thừa này thế mà có thể giao tiếp với người! Cho dù nơi này có cũ kỹ rách nát thế nào cũng không thể không nói lên một sự thật: Dung tộc thượng cổ thật sự tồn tại.

Dung Huyền vuốt ve cái vạc đồng, nắm trong tay có vẻ ôn thuận nhưng linh khí đã chết. Hắn bước lên bậc thang, nhưng lúc tới gần thần thụ lại bị văng ra, thức hải thần niệm quay cuồng muốn nổ tung cả đầu.

—– Dung tộc đã vẫn, truyền thừa cũng sắp sụp đổ, chỉ có thể thành toàn cho một người. Để ngừa truyền thừa đoạn tuyệt, đặc xá hạ lệnh, đối với ngoại tộc cần phải có cấp năm Linh vương trở lên, nguyện ý tự phế tu vi tu luyện lại từ đầu mới có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Dung tộc, kế thừa ….

—– Tiên giới hư vô, chân tiên không còn, tộc nhân mất đi sự phù hộ, người thừa kế ắt phải gặp ngoại tộc xâm sát, một khi truyền thừa đã đóng lại, toàn bộ đệ tử Dung tộc đều không được tiến vào.

Người ngoài tộc đến truyền thừa, Linh vương cấp năm? Tự phế tu vi luyện lại từ đầu… Dung Huyền lạnh cả sống lưng.

Quá trùng hợp, đời trước Diệp Hạo Nhiên tu vi ngừng tiến vừa lúc là Linh vương cấp năm!

Khoảng thời gian đó hai người rất thân, người này nói vẩn vơ mấy chuyện khi mình còn nhỏ, người kia còn xem là tình đồng môn ấm áp, hơn nữa những lúc ở Thanh Sơn phái, Diệp Hạo Nhiên ngẫu nhiên cũng sẽ lưu ý hắn, Dung Huyền thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng bị nhiều người ganh ghét. Lúc trước ở Thanh Sơn phái, kỳ thật hắn cũng không có gì chấp nhất với cái gọi là đệ tử đời thứ ba, một phần nguyên nhân là bởi vì Diệp Hạo Nhiên như xa như gần.

Nếu tất cả chuyện này đều là vì một mục đích khác…

Hắn có thể khẳng định trước đây tại Thượng Thanh tiên tông tuyệt đối có người đã đạt được thánh pháp, hay đúng là Diệp Hạo Nhiên?

Một không gian to lớn trống rỗng như vậy, không còn một cái gì cả, cho dù có thì cũng đã sớm bị dọn sạch. Từ lúc hắn bắt đầu đến Thanh Sơn phái, tổ địa đã ở dưới sự khống chế của Thanh Sơn phái, nếu như trước đó đã từng có người bước vào thì sao?

“Trong vòng trăm năm trước khi ta đến, nơi này có ai đã từng vào hay chưa?”

—– có.

Dung Huyền nheo mắt: “Là ai?”

—– ba người, Thương Khôi của Kiếm Huyết môn, Diệp Hạo Nhiên của Thanh Sơn phái, còn một người nữa đã chết. Cả ba người này đều không đủ điều kiện để truyền thừa, đều chỉ nhận được một phần lặt vặt.

Người đầu tiên chưa từng nghe thấy, ngay cả môn phái cũng là tiểu môn tiểu phái chưa từng nổi trội.

“…. Diệp Hạo Nhiên!” Dung Huyền gằn lên từng chữ.

Đời trước hắn liều mạng mà đuổi theo bước chân Diệp Hạo Nhiên, chưa từng đuổi kịp.

Diệp Hạo Nhiên trời sinh có bán linh thể, thiên phú ngàn năm khó gặp, hẳn là một đệ tử ngoại môn đủ chuẩn, trong vòng trăm năm, tu vi đạt được tới linh vương cấp năm là có thể quay lại đây nhận lấy truyền thừa, biến thành linh thể ngũ hành chân chính, sẽ giúp người bất tử.

Cái gọi là bất tử, chính là ném vào Khóa hồn tháp, ngày ngày tru hồn.

Quả nhiên tất cả ý trời, đều là do người làm!

Tốt, thật tốt! Những việc này đời trước hắn không một chút cảm kích, đời này nếu đã biết được còn có thể nào… bỏ qua được sao.

Truyền thử chỉ có một lần.

Dung Huyền nổi giận: “Truyền thừa cho ta.”

Không gian truyền thừa không có ý thức, chỉ có thể nhắc lại những việc đơn giản, chỉ có phù hợp với những điều kiện nào đó, mới có thể đáp lại. Thân là hậu nhân Dung tộc, Dung Huyền bị ngăn ở bên ngoài mà vẫn có thể tự mình tìm đến, có thể nói lên ý nghĩa chân thành.

—– để bảo tồn huyết mạch Dung tộc, hậu nhân Dung tộc không thể kế thừa pháp này.

“Vớ vẩn, truyền thừa cho ta!”

—– lý do.

Dung Huyền chậm rãi thấp giọng nói: “Vì sao Dung tộc lại xuống dốc, quên rồi sao? Chẳng lẽ bảo tồn huyết mạch chính là đứng ngoài cuộc không tranh không đoạt, cuối cùng bị nhốt vào khóa hồn tháp bất tử bất diệt, ngày ngày đều bị tru hồn sao? Những gì của ta ta sẽ tự đến lấy, không để rơi vào tay người khác, cũng không cần sự cho phép của bất kì ai!”

Cả thiên địa hoang vắng bỗng trở nên trầm lặng, Dung Huyền đã trải qua ngàn tâm cảnh luyện hồn sớm đã siêu thoát tại ngoại, cho dù giận đến tận cùng cũng có thể bình tĩnh tự hỏi: “Truyền thừa chi địa là Dung tộc chi bảo, ta là hậu nhân duy nhất của Dung tộc, lời ta chính là vương lệnh, ngươi không làm chủ được.”

—- chỉ có một cách duy nhất, người nhận truyền thừa cần phải có tâm tính thiện lương, lại vô tình vô nghĩa đời này không kết duyên, nếu gượng ép tu luyện, gân mạch sẽ đứt đoạn, căn cơ toàn hủy, trở thành phế nhân.

Dòng chính của Dung tộc, có thể bao dung có thể nhẫn nại, không tranh không đoạt, về sau tộc trưởng bị đồ tộc, bảo vật bị cướp mất, tộc nhân trôi giạt khắp nơi. Đây là kết cục của kẻ ngu thiện.