Đệ Nhất Thuần Thú Sư Tại Thế Giới Khác

Chương 40: 40: Tấu Cầm






[Sáng hôm sau]
- khụ…khụ, Hôm qua mọi người nghĩ ngơi tốt chứ
Một lão giả râu quai nón bước lên trước nói
Tất cả thí sinh tham gia thi đầu cùng đồng thời gật đầu, lão giả nhìn xuống miệng cười sản khoái nói tiếp
- thế thì tốt ta hi vọng mọi người sẵn sàng cho cuộc thi tài năng ngày hôm nay, sau đây ta tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

Mọi người cùng lúc ồ lên, thế rồi cuộc thi được diễn ra tất cả thí sinh được người ban tổ chức đưa đến phía sau sân khấu chuẩn bị.

Nơi này rất nhiều người tập chung người thì chuẩn bị đạo cụ kẻ thì tập dợt diễn thử trước gương.

Thiên Tài cùng Linh Nhi vì số điểm cao nên được đưa đến một căn phòng riêng biệt không ai có thể quấy rầy.

Trên đường đi có một số người chỉ chõ họ bàn tán
- Này đây có phải hai người chiến thắng cá cược kia không?
- Đúng rồi đấy, nhưng trong họ cũng bình thường thôi.

- Phải thôi quay lại tập đi đừng để ý nữa.

Cứ như vậy chặng đường đến phòng tập chở nên khó chịu hơn, Thiên Tài dắt tay Linh Nhi cắp tốc rời khỏi nơi tập trung đi đến phòng riêng.

- Rồi ta sẽ ở đây chuẩn bị còn muội ở bên kia, một lát nữa phải hết sức thi đấu không được nhường đâu đấy.

Linh Nhi nhẹ gật đầu rồi đi vào bên trong phòng.


Thiên Tài bước vào phòng suy nghĩ xem lát nữa mình sẽ biểu diễn cái gì bởi vì kiếp trước hắn không giỏi trong phần năng khiếu lắm.

- Xem nào mình có thể biểu diển gì nào, vẽ tranh sao để thử một chút.

Thiên Tài đi đến cầm bút lên mài mực chắm vào bắt đầu vẽ bàn tay uyển chuyển đi trên trang giấy, nếu người khác nhìn sẽ cảm thấy hắn như một thư hoạ sư cao cấp.

Thế nhưng khi hắn cầm bức tranh lên xem suýt chút nữa là té trên sàn xùi bọt mép rồi.

Bức tranh hắn muốn vẽ là mãnh hổ vồ mồi nhưng khi vẽ xong bức tranh lại là hello kitty vồ chuột.

Khác một trời một vật.

- Thôi được rồi vẽ tranh thì bỏ đi, vậy thì điêu khắc, khiếp trước ta từng làm trong xưởng điêu khắc một thời gian.

Vừa cầm khúc gổ trong tay hắn lại bỏ xuống lắc đầu
- Vẫn là thôi vậy kiếp trước tuy là làm trong xưởng điêu khắc gỗ nhưng ta chỉ là người mang gỗ chưa bao giờ điêu khắc qua cả, vậy thì nhảy thì sao nhỉ.

Nghĩ rồi hắn đi đến trước gương bày ra tư thế nhảy một bài nhảy xong bài đó hắn xuýt chút nữa là ói ra sàn vì xoay quá nhiều
- Vẫn là không được, thế thì chỉ còn hát và chơi nhạc cụ thôi, thử hết một lượt vậy.

Hắn vừa cất tiếng hát cả toà nhà ngay lập tức rung lắc giữ dội mọi người đang tập luyện ngay lập tức bịch lỗ tai có vài người còn ngất xỉu nữa, rồi có một người của ban tổ chức đến nhắc nhỡ hắn, Thiên Tài nhìn ra ngoài gãi gãi đầu cúi người xin lỗi rồi quay vào trong.

Thế là chỉ còn chơi nhạc cụ hắn tìm quanh phòng một lần không thấy có nhạc cụ nào phù hợp ngoài cây ngọc cấm để ở trên bàn, hắn ngồi xuống lần này vì không ảnh hưởng tới mọi người nên đã kích hoạt trận pháp cách âm người bên ngoài sẽ không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Chuẩn bị đầy đủ hắn đặt tay lên bàn phong bế lục thức dùng tâm trí cảm nhận dây đàn ở trước mặt, từng dây từng dây run lên làm cho âm nhạc như có sự sống.

Linh Nhi đi qua nhìn thử hắn đang làm gì, ngay khi nàng bước vào trong liền bị thanh âm của tiếng đàn mê hoặc đứng yên tại chỗ, nương theo tiếng đàn linh khí trong phòng bắt đầu hinh thành một vòng tròn.

Linh khí chui vào trong thân đàn làm cho nó biến hoá tứ cây đàn bình thường hoá thành một cây linh đàn có linh trí.

Thời gian nhanh chóng trôi qua một người của ban tổ chức đến kêu mọi người chuẩn bị lên sân khấu, lúc này Thiên Tài mới ngừng đánh đàn tỉnh lại.

Ngay khi vừa tỉnh lại hắn liền nhìn thấy Linh Nhi đang đứng lặng yên ở trước cửa mắt nhắm chặt, hắn liền đi đến lay lay nàng.

Linh Nhi bị hắn lay ngay lập tức tỉnh lại vuốt tóc nhìn hắn rồi quay đầu đi.

Thiên Tài cảm thấy kì lạ không nhịn được mà thốt ra
- Hôm nay muội ấy bị sao vậy nhỉ có phải tới tháng rồi không?
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa xoa xoa mi tâm tỉnh táo rồi đi ra ngoài sảnh chờ, ở bên ngoài sảnh chờ mọi người đều đã tập trung đầy đủ.


Ban tổ chức cũng không đợi lâu ngay lập tức cho mới người đầu tiên lên đài, vài phút sau lại đến người tiếp theo.

Các tiết mục biểu diễn nhiều vô kể từ thư hoạ, điêu khắc, ca múa đủ loại.

Thời gian dần trôi đến lượt Tào Phùng lên đài, hắn vừa lên đài được thời gian ba chén trà thì quay trở về.

Thiên Tài hiếu kì đi đến trước hắn hỏi.

- Tào huynh, huynh đây là biểu diễn gì thế?
Tào Phùng không giấu diếm gãi đầu cười cười nói
- Ta biểu diễn điêu khắc.

Thiên Tài nhìn Tào Phùng một lượt tảo ra không dám tin, thấy vậy Tào Phùng cười nói
- Thật không dám giấu ta ngoài dạy lướt sóng ra còn là một thợ mộc đấy, còn huynh, huynh tính thi gì?
Thiên Tài gãi đầu xấu hổ nói
- Ta sao, ta thì biểu diễn cái này.

Nói rồi Thiên Tài lật cổ tay một ngọc cầm liền xuất hiện, nhìn ngọc cầm trong tay Tào Phùng không khỏi há hốc mồm
- Tào huynh đừng kinh ngạc, ta cũng chỉ là biết một chút thôi, hồi trước ta từng được một người dạy cho.

Thiên Tài nói.

Sau đó không lâu cũng đến lược Linh Nhi đi lên nàng cũng đi thời gian ba chén trà thì lập tức trở về chỗ ngồi, Thiên Tài bước đến bên cạnh nàng hỏi
- Sao rồi, muội thi ổn chứ?
Linh Nhi nhìn hắn rồi lắc đầu tỏ ra đáng tiết, hắn cũng chỉ có thể nhìn nàng mà không thể giúp gì được.

Tiếp đó một đoạn thời gian cuối cùng cũng đến lượt hắn bước lên đài, Thiên Tài vừa lên đài ngay lập tức lấy ra ngọc cầm nhìn mọi người nói
- Sau đây ta xin phép biêu xấu chơi một khúc nhạc phổ mang tên Đế Quân.

Mọi người dưới đài đồng loạt vỗ tay phấn khích, tiếng vỗ tay càng lớn làm hắn càng hoang mang, thế rồi hắn ngồi xuống phong bế lục thức đặt tay lên dây đàn.


Thấy hắn như vậy mọi người ai náy đều hoan mang không biết hắn đây là đang tín làm gì.

Một cổ không khí đáng sợ bao phủ cả khán đài, một vài người cũng bắt đầu phong bế nhĩ thức lại.

Sau đó tay hắn bắt đầu di chuyễn, {len ken} âm thanh dây đàn run lên, tiếng đàn mang theo ảo cảnh về một bậc quân vương mang trong con
tim hình hài đất nước rơi vào lưới tình với một mỹ nhân.

Thế nhưng mỹ nhân lại đem trái tim mình trao cho một nam nhân thường, quân vương giận lòng ban cho nàng hồi về cung cấm.

Tưởng như thế nàng sẽ luôn luôn bên người mãi vui cười, nhưng nàng nơi đây tâm trí lại hướng về quê hương, hướng đến người nam nhân kia.

Đế vương không hiểu tại sao liền hỏi nàng
- Một người không vinh không hoa mà nàng lại thương yêu hơn ta một đế vương sao?
Nàng không trả lời nhưng đế vương biết được điều nàng muốn thế là thả nàng trở về với người đó, nhưng cũng từ đó trái tim của đế vương cũng nát tan hắn lao mình vào nơi chiến trường mông quên đi quá khư…
Tiếng đàn mang theo linh tính diễn hoá ra một khung cảnh đầy hào hùng bi lệ làm cho mọi người trên kháng đài và phòng chờ không tài nào kìm được nước mắt.

Thậm chí đến ba lão giã đã đạt đến cấp bậc cao nhất của đại lục này Xuất Khiếu cảnh cũng rơi nước mắt.

Ngay khi tiếng đàn vừa kết thúc Thiên Tài mở mắt ra thấy cảnh tượng trước mắt hắn tưởng mình đàn dỡ đến mức mọi người đều khóc, thấy vậy hắn ngay lập tức chạy vào phòng chờ.

.