Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 31




Theo lời mời của Lục Viên, Hoàng An Liêm cùng Diễm My bước lên xe ngựa tới Phủ Thành Chủ. Hai người cũng định ở khách quán nhưng nghĩ đến bây giờ khách quán có lẽ đã chật ních phòng rồi nên cũng nhận lời tới Phủ Thành Chủ nghỉ một ngày. Sáng sớm mai, hai người họ lại ngồi xe về kinh.

Thành chủ Phu Nhân là Hồ Diên đã sớm nhận được tin báo, đứng ngay ngắn trước cổng phủ chờ hai vị khách quý. Thấy hắn bước xuống, nhún mình hành lễ: "Vương gia cát tường"

Hắn "Ừ" một tiếng sau đó vươn bàn tay ra đỡ lấy Diễm My. Hồ Diên nhìn dung mạo như tượng tạc của Hoàng An Liêm nảy sinh hâm mộ. Lúc này mới để ý tới bạch y nữ nhân cũng tuyệt trần không kém, khí chất xa cách bước xuống. Vừa sinh lòng hâm mộ với hắn, nhìn nhan sắc của Diễm My, lại nổi lên ghen tỵ.

Minh Nguyệt viện:

Minh Nguyệt viện, là viện đẹp nhất trong phủ nhưng dùng để chiêu đãi khách quý. Tuy nói là viện đẹp nhất nhưng vì nàng cùng hắn nhìn cảnh sắc viện nhiều, đối với Minh nguyệt viện này nói dễ nghe là cũng tạm, nói khó nghe chính là quá tầm thường.

Nghỉ ngơi một lát, tỳ nữ tới, sau khi cung kính hành lễ thì nói Lục Viên mời hai người qua dùng thiện. Đi cả một buổi, nghe từ dùng thiện của tỳ nữ, Hoàng An Liêm cùng Diễm My mới phát giác ra mình cũng đói nên không chần chừ lâu mà đi theo tỳ nữ.

"Hà di nương ngươi được sủng thì sao chứ? Cũng chỉ là dựa vào nhan sắc thôi, đồ ti tiện" Lam y nữ nhân chỉ thẳng tay vào hồng y nữ nhân nói.

Hồng y nữ nhân thấy thế cũng không kém cạnh, nói thẳng lại: "Dựa vào nhan sắc thì sao chứ, dù sao cũng đỡ hơn loại Diêu di nương bị thất sủng của ngươi. Ngươi có tư cách gì mà chỉ chỉ trỏ trỏ mặt ta, đến ả tiện nhân Hồ Diên kia nhìn ta còn nể mặt ba phần, ngươi là cái thá gì?"

Tỳ nữ theo lời Đại phu nhân dẫn hai người đi qua hoa viên để thưởng cảnh, thấy hồng y nữ nhân cùng lam y nữ nhân đang cãi nhau liền xám mặt. Diễm My nói: "Phủ Lục Viên này quá ồn ào đi"

"Ừm...Xem một chút đi, dù sao cũng lâu rồi ta mới thấy cảnh tượng hai nữ nhân đấu đá nhau"

Tỳ nữ cách hai người không xa, nghe hai người bàn tán thì mặt mày càng trắng bệch, lại không biết làm sao cản hai người kia lại.

Đúng lúc này, tỳ nữ khác từ phía đối diện đi tới. Nàng ta là ra xem xem hai vị này đã tới chưa, nhìn thấy cảnh tượng này, liền nhanh trí quỳ xuống hô to: "Nô tỳ bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi"

Hà di nương cùng Diêu di nương lúc này đã động tay chân cào cấu nhau, thấy vậy liền tách ra nhưng vẫn đứng yên, chưa có quỳ. Lam y nữ nhân - Diêu di nương nhìn bạch y nữ tử - Diệp Dương Diễm My thấy dung mạo diễm lệ cùng khí chất đạm mạc xa cách, đang bực tức vì Hà di nương, lại thấy người xinh đẹp hơn mình tới nghìn lần liền bùng phát cơn tức giận: "Ngươi là ai, nhìn thấy ta đây còn không quỳ xuống hành lễ?"

Hà di nương cũng nhìn thấy Diễm My nhưng nàng ta chưa có mất khôn tới như Diêu di nương, nhìn nhan sắc của nàng, trong lòng lại nghĩ: "Có lẽ đây là người mà hắn mới đưa về, nhan sắc kiểu này mình chắc chắn không đánh được, chi bằng kết thân với nàng ta, sau đó đâm một nhát sau lưng" Nghĩ vậy, lại tự cho mình thật thông minh, liền cười tươi nói: "Vị muội muội này là người lão gia mới đưa về sao? Đến đây, đến đây. Ngươi kêu là gì, sau này xưng muội gọi tỷ với ta, chúng ta cùng nhau hầu hạ lão gia thật tốt"

Hai người này không phải không thấy hắn, mà là do hắn đứng ngay đằng sau cái cây, nên chỉ nhìn thấy mỗi tỳ nữ cùng nàng mà thôi. Diễm My từ lúc nghe Diêu di nương kia nói chuyện đã bực tức, nghe Hà di nương nói vậy, mặt tối lại. Còn về phần hắn nghe lam y nữ nhân kia ăn nói với nàng như thế đã muốn bóp chết rồi, nghe Hà di nương thốt ra mấy câu "cùng nhau hầu hạ lão gia kia" càng điên tiết hơn. Con bà nó, ông đây còn chưa được lão bà tuyệt sắc kia hầu hạ đấy, ngươi lại dám nói với nương tử nhà ta là cùng nhau hầu hạ cái tên Lục Viên chết tiệt kia à?

"Làm càn"

Lục Viên cùng Hồ Diên từ lúc nghe tỳ nữ bẩm báo hai người nhìn thấy hai di nương này đang tranh cãi đã gấp rút tới đây, ai ngờ vừa lúc tới đã nghe hai người này nói như thế, tức giận tím mặt.

"Lão gia" Hai di nương kia nhìn thấy nói.

"Lục Viên, vương phi đương triều như ta đây không biết lúc nào mà gặp một di nương thất sủng của một tên thành chủ ở thành nhỏ mà phải quỳ xuống hành lễ" Diễm My dùng âm điệu như khiêm nhường nói.

Lục Viên cùng Hồ Diên hoảng hốt quỳ xuống: "Vương phi thứ tội"

Lúc này, Hà di nương cùng Diêu di nương thấy vậy cũng biết mình chọc lầm người, cũng quỳ xuống: "Vương phi tha tội"

"Vương gia tha tội? Lời này nói dễ nghe nhỉ?" Lúc này Liêm ca ca chính thức ra mặt.

Không đợi ai nói gì, giọng nói không trầm không bổng mang âm hưởng tàn nhẫn của hắn lại cất lên: "Hồ di nương coi nhẹ hoàng quyền, xúc phạm danh dự gia quyến của hoàng thất, hô to gọi nhỏ với vương phi đương triều cùng với Hà di nương ăn nói hàm hồ, mạo phạm vương phi, lôi cả hai người ra chém cho ta"

Lập tức, bốn tên ảnh vệ thường xuyên ẩn mình bảo vệ hắn liền xuất hiện, không nói một hai câu gì, lập tức xử tử tại chỗ.

Lục Viên cùng Hồ Diêu vẫn run lẩy bẩy quỳ dưới đất, Diễm My lúc này mới lên tiếng: "Thật mất hứng" Nói xong, liền quay lưng bỏ đi. Hoàng An Liêm cũng không lưu luyến gì mà ở lại nữa, quay người bước theo nàng.