Mộ Duyệt Thành đưa binh lính trong doanh địa Mộ thị tới cục điều tra, bao vây quanh cục lại, sau đó kiểm tra thân phận từng điều tra viên và dị năng của họ.
Cuối cùng xác định, ngoài những điều tra viên đang đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài ra, trong cục thế mà lại không có lấy một dị năng giả hệ tinh thần.
Điều tra viên trước đó bị gọi tới thôi miên người tố cáo, lại không phải dị năng giả hệ tinh thần thật, mà là giả vờ làm dị năng giả hệ tinh thần để hù dọa người tố cáo.
Ngay cả những dị năng giả bị bắt tới cục điều tra, cũng không có ai có dị năng hệ tinh thần.
Mộ Duyệt Thành giận sôi, lại một lần nữa sai người đi kiểm tra CCTV.
Trong và xung quanh phòng xét xử không có dị năng giả, cũng không có bóng ai lén lút đi lại.
Nhưng họ nhìn thấy CCTV ghi hình trong phòng xét xử, chú ý không bao lâu sau khi thẩm phán viên số ba rời khỏi, hình ảnh đột nhiên ‘xẹt xẹt’, màn hình bị nhiễu đi.
Điều này cho thấy rõ ràng có người dùng dị năng hệ tinh thần, mới khiến hình ảnh CCTV lạ thường.
Thế nhưng khi đó, trong phòng ngoại trừ Mộ Nhất Hàng có dị năng hệ tinh thần ra, xung quanh phòng xét xử không có người qua lại, như vậy, đối tượng tình nghi số một là Mộ Nhất Hàng.
Trừ khi ——
Có người khống chế từ xa.
Nếu như vậy thì sẽ rất khó.
Cuối cùng, Mộ Duyệt Thành đi tới buồng giam hỏi: “Nhất Hàng, lúc con ở trong buồng giam, có cảm thấy có ai sử dụng dị năng hệ tinh thần không? Con thân là dị năng giả, hẳn có thể cảm nhận được không ít thì nhiều.”
Ánh mắt Mộ Nhất Hàng lóe lên, nhạt giọng nói: “Có, khi đó có sóng tinh thần ở dưới phòng xét xử, đi về bên trái cách 200m.”
Mộ Duyệt Thành lập tức bảo điều tra viên đi điều tra xem dưới tầng đi về bên trái khoảng 200m là nơi nào.
Không bao lâu sau, điều tra viên quay về báo cáo, đó chính là phòng nghỉ họ từng ở.
“Phòng nghỉ? Sao lại thế được chứ?” Mộ Duyệt Thành lập tức phủ định: “Lúc đó trong phòng nghỉ chỉ có bố với mẹ con và Nhất Phàm ở đó, chúng ta không thể nào hại con, dù có muốn hại cũng không có dị năng hệ tinh thần, mẹ con không có dị năng, anh con thì là dị năng sao chép, nó vừa sao chép dị năng hệ kim biến dị, hỏa biến dị cùng với thuật đọc tâm, làm gì có dị năng hệ tinh thần, cả thẩm phán viên đi tới cũng không có dị năng hệ tinh thần…”
Mộ Nhất Hàng lặng lẽ nhìn ông không nói lời nào.
Mộ Duyệt Thành nhìn vào đôi mắt thâm trầm của con trai, ngưng lời, nheo mắt lại nói: “Con sẽ không nghi ngờ anh trai con chứ?”
Mộ Nhất Hàng vẫn không lên tiếng.
“Hoang đường.” Mộ Duyệt Thành thấy con trai ngầm thừa nhận lời mình nói liền giận dữ: “Sao anh con có thể hại con được?”
Đôi mắt Mộ Nhất Hàng ngập tràn phẫn nộ, không nói đúng, mà cũng không nói không đúng.
“Con đừng suy nghĩ lung tung, nhất định ta sẽ tra cho rõ chuyện này giúp con.”
Mộ Duyệt Thành nói lời này xong, liền xoay người rời khỏi buồng giam.
Mộ Nhất Hàng nhìn buồng giam không một bóng người, trong mắt ánh lên tia giận dữ, gương mặt hết sức dữ tợn, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Mộ Nhất Phàm, tôi muốn xem anh có thể bức tôi đến mức nào.”
Bởi điều tra viên ra ra vào vào để báo cáo tình hình, cho nên cửa phòng nghỉ không đóng, sau khi Mộ Duyệt Thành quay trở về, liền thấy Triệu Vân Huyên dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà trừng Mộ Nhất Phàm đang nghe điều tra viên báo cáo sự tình.
Ông khẽ rùng mình trong lòng, bình tĩnh đi tới.
Khóe mắt Triệu Vân Huyên trông thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, đoạn xoay người, trông thấy Mộ Duyệt Thành tới, bà lập tức thu hồi ánh mắt dữ tợn, vội vã hỏi: “Duyệt Thành, Nhất Hàng nói sao?”
Mộ Duyệt Thành im lặng nhìn bà đăm đăm mấy giây, sau đó mới lên tiếng: “Nó không nói gì.”
Vẻ mặt Triệu Vân Huyên không tin: “Sao con nó lại không nói gì?”
Mộ Duyệt Thành không để ý tới bà, nói với Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, con điều tra được gì rồi?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Không có tiến triển gì.”
Mộ Duyệt Thành nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay: “Cũng đã trưa rồi, con về ăn trước đi, sáng nay tận mắt thấy con bị giải tới cục điều tra, chắc thằng bé sợ lắm, con về trước chơi với cháu nó đi.”
Mộ Nhất Phàm nhận ra Mộ Duyệt Thành không muốn mình can dự vào chuyện này, khẽ vâng một tiếng, đứng dậy nói: “Vậy con về trước, nếu có chuyện gì thì bố gọi cho con.”
“Ừ.”
Lúc Mộ Nhất Phàm đi tới cửa, Mộ Duyệt Thành do dự một chút, đột nhiên cất tiếng gọi: “Nhất Phàm.”
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại: “Bố, còn việc gì nữa sao?”
Mộ Duyệt Thành đứng dậy đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, thấp giọng hỏi: “Nhất Phàm, con nói thật cho ta biết, giờ con chỉ có thể sao chép được ba dị năng thôi sao?”
Ánh mắt Mộ Nhất Phàm khẽ lóe lên, anh nhìn trái rồi lại liếc phải, thấy không có ai mới ra vẻ thần bí nói: “Bố, thật ra giờ con có thể sao chép được bốn dị năng.”
Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại, ánh mắt đanh lại: “Có thể sao chép được bốn dị năng? Vậy còn dị năng khác là gì?”
“Là dị năng hệ quang, con sao chép được từ chỗ Chiến Nam Thiên, bố, bố còn nhớ đoạn clip tháng trước bố up lên không? Cái clip Chiến Nam Thiên đánh Mộ Nhất Hàng ấy?”
Mộ Duyệt Thành nói: “Đương nhiên còn nhớ.”
Ông up đoạn clip kia lên, mục đích chính là để mọi người có thể trông thấy đằng sau vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn của Chiến Nam Thiên là con người như thế nào.
Hơn nữa, sau khi được Nhất Phàm nhắc nhở, ông mới nghĩ tới chuyện đeo camera lên quần áo Nhất Hàng để ghi hình, ghi lại rõ mồn một hành động của Chiến Nam Thiên.
“Không phải trong clip có đoạn Chiến Nam Thiên hóa thành một luồng sáng trắng để đuổi kịp đám Nhất Hàng hay sao? Đó chính là dị năng hệ quang, tốc độ rất nhanh, so với dị năng hệ phong còn nhanh hơn.”
“Vậy sao?” Mộ Duyệt Thành chau mày: “Con có thể cho ta xem một chút được không?”
“Có thể chứ.” Mộ Nhất Phàm chợt hóa thành một luồng sáng rồi biến mất trước mặt Mộ Duyệt Thành, sau đó lại trở về trước mặt ông, cười nói: “Sao ạ, có phải rất nhanh không?”
Mộ Duyệt Thành nghi ngờ nhìn anh: “Con có bốn dị năng, sao lúc xét xử lại không nói ra?”
Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn một cái: “Bố, chỉ riêng dị năng sao chép của con đã đủ bị chú ý rồi, nếu như lại nói có thể sao chép bốn dị năng, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn con lom lom như hổ đói nữa, điều này có nghĩa con là dị năng giả cấp bốn.”
Mộ Duyệt Thành nghe vậy xong, sắc mặt dịu đi nhiều: “Được rồi, con về đi, giờ dị năng của con lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều người chú ý tới chuyện của con, giờ con ít ra ngoài thì tốt hơn.”
“Vâng, con biết rồi, con về trước đây.”
Mộ Duyệt Thành gật đầu.
Mộ Nhất Phàm vừa xoay người, nụ cười trên môi liền tắt đi.
Rõ ràng Mộ Duyệt Thành nghi ngờ anh, nên mới hỏi dị năng anh là gì, không biết ban nãy ở buồng giam, Mộ Nhất Hàng đã nói gì với Mộ Duyệt Thành.
Mộ Nhất Phàm ra khỏi đại sảnh cục điều tra, thấy thẩm phán viên số ba ban nãy, liền hỏi: “Thẩm phán viên, tôi muốn hỏi một chút, ba dị năng giả ban nãy ngất xỉu trong phòng xét xử đã đỡ hơn chút nào chưa? Không gặp vấn đề gì đáng ngại chứ?”
Thẩm phán viên số ba nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là não bộ bị dị năng hệ tinh thần kích thích, nên mới dẫn tới chảy máu cam, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn.”
“Thế thì tốt rồi.”
Mộ Nhất Phàm rời khỏi phòng xét xử, ngồi xe Mộ Duyệt Thành tới trước đó, bảo tài xế đưa anh về cao ốc Mộ thị.
Anh vừa ra khỏi cục điều tra, liền thấy rất nhiều dị năng giả vây xem bên ngoài.
Những dị năng giả này đều tò mò vì sao lại có nhiều binh lính bao vây quanh cục điều tra như vậy, rồi cũng nghe phong thanh rằng đại thiếu gia nhà họ Mộ có dị năng sao chép.
Hơn nữa dị năng càng cao, càng có thể sao chép được nhiều dị năng, khiến rất nhiều người hâm mộ.
Lúc xe Mộ Nhất Phàm lái ra, nhóm dị năng giả lập tức xì xào bàn tán.
“Xem xem, có xe ra kìa, hình như là xe của Mộ gia.”
“Là xe của Mộ gia đấy, không biết ai ngồi trong đó.”
“Tôi chẳng quan tâm ai ngồi trong đó, giờ tôi chỉ muốn nhìn xem dị năng sao chép của đại thiếu gia nhà họ Mộ, xem có thật là sao chép được dị năng của người khác không.”
Mộ Nhất Phàm thấy trong mắt họ hiện rõ dã tâm và sự tham lam đố kỵ, không khỏi chau mày lại, bảo tài xế mau lái nhanh một chút.
Trên đường về Mộ thị, anh nhìn chòng chọc đôi bàn tay mình, cảm thấy mình càng ngày càng giống người ở thế giới này, để bảo vệ bản thân mình, không chỉ biết cách làm thế nào để hãm hại đối phương, mà bàn tay cũng từ từ nhuốm sắc máu đỏ.
Giống như chuyện của ba người tố cáo Mộ Nhất Hàng, vốn họ không làm sao, là trước khi họ tiến vào cục điều tra anh đã dùng dị năng tinh thần để sửa lại trí nhớ họ.
Anh còn ra ám chỉ trong đầu họ, chỉ cần Mộ Nhất Hàng dùng dị năng tinh thần, não họ sẽ bị kích thích, nhẹ thì chảy máu cam, nghiêm trọng hơn thì ngất xỉu.
Dị năng của Mộ Nhất Hàng không cao bằng anh, cho nên, Mộ Nhất Hàng chỉ có thể thua thiệt.
M: Không biết giờ còn ai nói Mộc Mộc bạch liên:”3