Lúc Mộ Nhất Phàm đi tới cửa phòng làm việc, đột nhiên Mộ Duyệt Thành gọi giật lại: “Khoan đã.”
Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn: “Bố, còn chuyện gì sao?”
Mộ Duyệt Thành day day mi tâm, có vẻ mệt mỏi mà hỏi: “Nhất Phàm, con nói thật cho ta biết đi, Kình Thiên… đứa bé Kình Thiên này được sinh ra từ trong bụng con thật sao?”
Không phải ông chưa từng nghe tới chuyện lưỡng tính, biết có người có bề ngoài như con trai, nhưng trong cơ thể có cơ quan sinh dục nữ, có lẽ bởi vậy nên con ông mới có con.
Mộ Nhất Phàm không chút do dự mà vâng một tiếng.
Mộ Duyệt Thành phất tay, ý bảo anh có thể đi.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Mộ Duyệt Thành liền nghiêng người, mệt mỏi dựa vào thành ghế.
Ông thật sự không đủ tư cách để làm một người cha, con trai gặp nhiều chuyện như vậy mà tới giờ ông mới biết.
Ông cũng cảm thấy mình không có tư cách gì để nói con trai, dù sao một người đàn ông, lại như đàn bà mà sinh ra một đứa trẻ, trong lòng con nó hẳn rất khó chấp nhận, thế mà ông còn đi quở trách nó, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Sau khi Mộ Nhất Phàm rời phòng làm việc, liền qua phòng bên cạnh đón con trai.
Anh đang định lái xe đi, năm người Cao Phi vội từ bên kia ký túc chạy tới.
“Nhất Phàm, chuyện xin nước với doanh địa thế nào rồi, anh hỏi chưa?” Trần Hạo hỏi.
Mộ Nhất Phàm hơi chau mày: “Chưa hỏi, cơ mà lúc tôi tới phòng làm việc của bố, vừa hay nghe thấy sĩ quan thông báo trong doanh địa cũng đang thiếu nước.”
Gương mặt năm người Cao Phi lộ vẻ thất vọng: “Vậy à, vậy thì thôi.”
Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Vậy đi, mấy cậu nói cho tôi địa chỉ, lúc quay về cao ốc tôi tiện đường đi qua xem tình huống thế nào, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nước nôi.”
Cao Phi nói: “Ở khu phía bắc trong thành.”
Trần Hạo nhíu mi bổ sung: “Giờ phần lớn những người không có dị năng đều qua đó ở.”
Mộ Nhất Phàm nhìn đồng hồ trên cổ tay, giờ mới là hai giờ chiều, anh vẫn có thời gian để qua đó xem tình hình một chút: “Được, tôi qua đó xem.”
Anh khởi động xe, lái ra khỏi doanh địa Mộ gia.
“Kình Thiên, con ngủ trên xe một lúc, khi nào về ba gọi con dậy.”
“Vâng.” Mộ Kình Thiên lấy gối và chăn trong không gian ra, ngoan ngoãn ra phía sau xe nằm ngủ.
Để con trai có thể ngủ thoải mái, Mộ Nhất Phàm phóng ra dị năng hệ băng để hạ nhiệt độ trong xe xuống.
Bởi thời tiết quá nóng mà khắp phố lớn ngõ nhỏ không có ai ra đường, đường xá trống trơn, tựa như một tòa thành bỏ không, ngay cả xe cộ cũng chẳng có mấy chiếc chạy ngoài đường.
Cũng nhờ như vậy mà Mộ Nhất Phàm có thể tới khu phía bắc trong thời gian ngắn nhất.
Cả khu phía bắc hoang vắng đìu hiu, không giống như trung tâm thành phố nơi nơi đều là tòa nhà cao tầng, ở đây phần lớn đều là nhà cấp bốn mái ngói bình dân.
Nước mưa đen từ mấy tháng trước vẫn còn đọng lại trên nóc nhà và mặt tường, khiến cho con người ta có cảm giác như đang đi lạc vào khu thành cổ mấy trăm năm trước, nơi nơi tối tăm bẩn thỉu, không có lấy một hơi người.
Dưới ánh nắng chói chang, hầu như nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa sổ, không cho hơi nóng bên ngoài phả vào trong, đương nhiên cũng có vài người mở cửa ngồi bên cửa sổ, cầm quạt quạt mát.
Mộ Nhất Phàm từ từ lái xe đi về phía trước, trông thấy một cô bé chừng tám tuổi đang dựa người bên cửa sổ thì nhíu mày.
Bởi vì ăn không đủ no mà cô bé gầy rộc, cả người xanh xao vàng vọt, bị bỏ đói đến độ chỉ còn da bọc xương, ánh mắt vô thần nhìn xe Mộ Nhất Phàm từ từ lái qua.
Một bà lão ngồi bên cạnh cô bé đang phẩy quạt, trông bà như một gốc cây sắp chết già, bộ dạng lảo đảo thể như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, không ngừng gật gà gật gù. Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, bởi vì trời quá nóng mà nứt ra tia máu, cũng bởi vì phơi nắng nhiều mà bờ môi khô khốc, hiển nhiên đã nhiều ngày rồi không được uống nước.
Mộ Nhất Phàm không đành lòng nhìn tiếp, dời đường nhìn, chuẩn bị phóng nhanh đi.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng một cô bé lo lắng khóc nức nở: “Bà ơi? Bà ơi?”
Qua gương chiếu hậu, Mộ Nhất Phàm thấy cô bé ban nãy dựa người bên cửa sổ đã biến mất, anh suy nghĩ một chút, lập tức quay xe về.
Anh nhanh chân xuống xe, nhìn về phía khung cửa sổ, cô bé ban nãy đang luống cuống ngồi xổm bên người bà lão mà khóc kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi, bà ngất xỉu rồi.”
Cô bé con kêu mấy tiếng, mãi mới nghe thấy trong phòng phát ra giọng nói chanh chua: “Cái con nha đầu chết tiệt này, mày kêu cái gì chứ, mày không biết tiết kiệm nước bọt à? Đến khi mày khát nước, mẹ mày cũng không có nước mà cho mày uống đâu.”
Mộ Nhất Phàm thấy có người lớn đi ra, không muốn xen vào chuyện của người khác, xoay người đi về phía xe mình.
Cô bé con khóc kêu: “Mẹ ơi, bà ngất xỉu rồi.”
“Ngất thì ngất, có cái gì đâu mà khóc với chả lóc, bà già này nên chết sớm một chút, nếu không cứ sống lại tốn một phần lương thực.”
Mẹ cô bé vừa mắng vừa chửi đi tới trước mặt bà lão, lấy chân đá người bà ngất xỉu: “Bà già chết tiệt này, đừng giả bộ nữa, đừng giả bộ nữa, tôi không có cơm cho bà ăn đâu.”
“Nước… nước.. nước…” Bà lão ngất xỉu xuống đất mơ mơ màng màng nói.
“Tôi biết ngay là bà giả vờ ngất mà, tôi nói cho bà biết, tôi cũng không có nước cho bà uống đâu, bà muốn uống nước thì tự đi mà tìm, với cả, bà muốn chết thì chết xa tôi ra một chút.”
Mộ Nhất Phàm đã lên xe ngồi thật sự không nghe nổi, lạnh mặt đi xuống xe, dễ dàng mở cửa sổ ra, khiến mẹ cô bé sợ hãi hét ầm lên: “Anh.. anh là ai? Anh vào nhà tôi làm cái gì? Nhà tôi không có gì đâu, người đâu, người đâu, có kẻ xông vào nhà dân này.”
Tiếc là dù cô ta kêu thế nào, xung quanh cũng không ai có ý đi ra giúp một tay, giờ mọi người lo cho mình đã đủ mệt, đâu còn tâm sức mà lo cho người khác.
Mộ Nhất Phàm cũng lười để ý tới cô ta, anh đỡ bà lão dậy, hé miệng bà lão ra, sau đó dùng dị năng hệ thủy mà để nước chảy ra khỏi ngón tay, đưa vào miệng bà lão.
Bà lão được uống nước, như nắm được cọng rơm cứu mạng mà nuốt vào bụng.
Mẹ cô bé thấy có nước, thu tiếng hét lại, ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Sao ngón tay anh có thể chảy ra nước?”
Ngay sau đó, cô ta nghĩ tới điều gì, mừng rỡ reo lên: “Anh là dị năng giả hệ thủy, có phải không?”
Giọng cô ta không lớn, nhưng vừa dứt lời, nhà bên cạnh nghe thấy tiếng mẹ cô bé nói, liền mừng rỡ chạy ra.
“Dị năng giả hệ thủy đâu? Dị năng giả hệ thủy đâu?”
Chỉ chốc lát sau, tiếng nói kích động thu hút sự chú ý của những người ở bên cạnh, mọi người đều mừng rỡ chạy ra khỏi phòng.
Mẹ cô bé thấy mình gọi tới nhiều người như vậy, không dám nhiều lời thêm, vội chạy vào trong nhà lấy thùng ra đựng nước.
Mộ Nhất Phàm thấy bà lão uống được tương đối rồi, vội thu tay về, đứng dậy nhảy ra ngoài cửa sổ.
Anh vừa mới ngồi lên xe thì đã bị mọi người xung quanh vây lấy, không cho anh lái xe đi.
“Tiên sinh có lòng tốt này, nếu anh là dị năng giả hệ thủy thì cứu chúng tôi với, đã hai ba ngày rồi chúng tôi không được uống nước, sắp chết khát rồi.”
Một người đàn ông trung niên trong đó kích động nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm: “Cậu à, tôi không xin cậu nhiều nước, cậu chỉ cần cho tôi một bát thôi là đủ rồi, nhà tôi có một đứa bé mới được vài tháng tuổi, đã một ngày rồi không được uống nước, xin cậu cho tôi một bát nước thôi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày, nhìn đôi môi khô khốc của người đàn ông trung niên, không đành lòng từ chối: “Chú về lấy một cái bát ra đây.”
“Được, được, tôi đi ngay đây.” Mọi người xung quanh cũng lập tức tản đi, mau chóng về nhà lấy bát đựng nước.
“Cậu à, cậu à.” Bà mẹ ban nãy quay trở về lấy thùng nước ra, kéo con gái nhỏ đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Cậu à, xin cậu thương xót, cho chúng tôi một thùng nước được không?”
Mộ Nhất Phàm nhớ tới vẻ mặt chanh chua ban nãy của cô ta, thật sự không muốn cho cô ta nước.
Dường như cô ta cũng nhận ra điểm này, lặng lẽ bấu lưng con gái: “Tiểu Hoan, mau xin chú đi, mau lên, để chú cho chúng ta một thùng nước.”
Cô bé con nén đau, yếu ớt nói với Mộ Nhất Phàm: “Chú à, cháu khát lắm.”
Mộ Nhất Phàm đau lòng xoa đầu cô bé, trừng mắt lườm cô ta: “Tôi nể mặt bà cụ và bé con nên mới cho cô nước, nếu sau này cô đối xử không tốt với họ thì đừng mong có nước uống nữa.”
Mẹ cô bé vội vã gật đầu: “Được, được, được, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi.”
Mộ Nhất Phàm bất đắc dĩ cho cô ta một thùng nước đầy.
Cô ta nhân lúc mọi người chưa quay lại, vội vàng mang nước vào trong.
Ngay sau đó, mọi người vừa về nhà lấy bát lại như ong vỡ tổ chạy ra, chen nhau chạy tới trước mặt Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm chau mày, ban nãy rõ ràng chỉ có mấy chục người về nhà lấy bát, giờ phải có đến hai, ba trăm người chạy ra vậy.
“Cậu à, cảm ơn cậu.” Người đàn ông trung niên xin Mộ Nhất Phàm nước ban nãy dè dặt đưa bát của mình ra.
Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn cái chậu màu đỏ to đùng có thể so với chậu tắm, khóe mắt giật giật: “Chú gọi cái này là bát hả?”
Mẹ kiếp!
Đúng là lần này đi được mở mang kiến thức, cái chậu to đùng như vậy mà cũng có thể kêu là bát được, có phải ông chú kia cho anh là thằng mù dễ dắt mũi không?
M: Hôm nay đi cả ngày, chương sau lại dài nên chỉ làm một chương.