Đệ Nhất Thi Thê

Chương 200: Bố cháu là ai?




Sau khi Mộ Nhất Phàm có thể khống chế dị năng sao chép thì cũng là lúc Mộ Duyệt Tri dẫn một nhóm người rời khỏi cao ốc Mộ thị, ra ngoài thành tìm tinh hạch thăng cấp dị năng.

Quyền quản lý cao ốc Mộ thị vào tay Mộ Nhất Phàm, Triệu Vân Huyên cũng không tranh giành với anh, làm như không biết chuyện, sáng ăn xong liền ra ngoài tìm mấy bà cô nhà giàu khác đánh bài cùng.

Hơn nữa, mọi người gặp chuyện gì cũng chỉ tìm tới nhờ Mộ Nhất Phàm giải quyết, hơn nữa, ấn tượng của mọi người với anh cũng rất tốt, nhất là sau khi biết Mộ Nhất Phàm là người ra chỉ thị xuống dưới căn tin ăn, cứ một điều đại thiếu gia hai điều đại thiếu gia, gọi đến là liên tục.

Mộ Nhất Phàm trông bầu không khí trong tòa nhà càng lúc càng sinh động, trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ.

Nhưng đồng thời anh cũng rất căng thẳng, bởi vì trưa hôm nay, Chiến Bắc Thiên sẽ tới doanh địa của Mộ gia để gặp Mộ Duyệt Thành.

Mộ Nhất Phàm biết trước Mộ Duyệt Thành sẽ không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, chẳng còn tâm trạng đâu để ăn uống, anh lấy một cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành cho con trai, sau đó lái xe dẫn con đi tới doanh địa của Mộ gia.

Trước khi vào cổng chính, anh phân phó vài câu với binh lính, để khi nào Chiến Bắc Thiên tới đây có thể lái thẳng xe đi vào.

Phân phó mọi chuyện xong, Mộ Nhất Phàm lái xe đi vào doanh địa.

Không biết có phải do trời quá nóng hay không, anh không thấy các binh lính luyện tập trong thao trường.

Xe Mộ Nhất Phàm vừa đỗ trước cổng tòa nhà làm việc thì anh thấy đám Cao Phi vui vẻ chạy tới: “Nhất Phàm, cuối cùng anh cũng tới doanh địa rồi.”

Mộ Nhất Phàm thấy người họ đẫm mồ hôi, bèn dẫn họ tới một chỗ có bóng mát, cười hỏi: “Tôi vừa mới xuống xe mà mấy cậu đã tới rồi, có phải biết tôi sẽ tới không?”

Cao Phi cười nói: “Bọn em hỏi thượng tướng, thượng tướng nói hôm nay anh sẽ tới.”

“Thế mấy hôm nay các cậu thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ.” Đặng Hiểu Nghị thấy không có ai đi ngang qua đây, lại nói: “Giờ có rất nhiều người trong đội xin chúng ta.”

Mộ Nhất Phàm khó hiểu: “Xin cái gì?”

Trần Hạo giải thích: “Trong doanh địa chúng ta có rất nhiều người không có dị năng, giờ thấy Cao Phi ra ngoài một chuyến thì có được dị năng, trong lòng rất hâm mộ, muốn theo chúng ta cùng ra ngoài tìm vật tư.”

Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Theo chúng ta tìm vật tư cũng được thôi, nhưng mà, có một chuyện tôi cần phải nói rõ.”

“Chuyện gì ạ?”

“Tôi mong mọi người đừng ôm tâm lý theo tôi ra ngoài tìm vật tư thì có được dị năng.”

Trần Hạo gật đầu: “Cái này bọn em cũng đã nói rõ với họ rồi, bọn họ nói, thà ra ngoài tìm vật tư, chứ không muốn tiếp tục ở lại doanh địa làm kẻ vô dụng.”

Ngay từ đầu Mộ Nhất Phàm đã muốn lập một đội ngũ, nên liền gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, mấy cậu bảo những người muốn theo đội chúng ta ra khỏi thành tới đăng ký, tôi sẽ sắp xếp thời gian dẫn đội cùng đi tìm vật tư, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, không thể đảm bảo mọi người đều có thể an toàn trở về, nếu ai sợ chết thì đừng tới.”

Năm người đồng thanh nói: “Từ lúc chúng em làm lính, đã không màng tới chuyện sinh tử.”

Mộ Nhất Phàm mỉm cười: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho mọi người.”

“Ba ba, con uống hết sữa đậu nành rồi.” Đột nhiên một giọng nói của trẻ con vang lên, thu hút sự chú ý của họ.

Năm người Cao Phi nhìn bé con trong lòng Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, con của anh sao?”

Mộ Nhất Phàm giúp bé con lau miệng, bế bé con tới trước mặt bọn họ: “Ừa, có đáng yêu không? Kình Thiên, mau chào năm chú đi.”

“Cháu chào năm chú ạ!”

Chu Toàn cười nói: “Thằng bé đáng yêu quá!”

Trần Hạo hỏi: “Bé con tên Kình Thiên sao?”

“Ừ.”

Đặng Hiểu Nghị véo véo gương mặt bầu bĩnh của bé con: “Nhất Phàm, thằng bé không giống anh, có phải giống chị dâu không?”

“Ừa.”

“Thế sao anh không dẫn chị dâu tới?”

“Sau này sẽ dẫn người ấy tới gặp mấy cậu, phải rồi, giờ thời tiết nóng như vậy, mấy cậu có phải luyện tập bên ngoài không?” Giờ Mộ Duyệt Thành còn chưa biết tới sự tồn tại của Chiến Bắc Thiên, cũng chưa thừa nhận Chiến Bắc Thiên, cho nên Mộ Nhất Phàm không nói trưa nay chị dâu họ sẽ tới đây dùng bữa.

“Giờ nhiệt độ ngoài trời lên tới 50°, nóng quá thể quá đáng, khiến rất nhiều binh lính bị sốc nhiệt mà ngất xỉu, thượng tướng ra lệnh cho mọi người luyện tập rèn giũa trong phòng, đợi đến khi nhiệt độ hạ xuống mới ra ngoài huấn luyện.”

Cao Phi thở than: “Cũng may là thượng tướng đã cho những dị năng giả hệ thủy tích trữ thật nhiều nước, nếu không mọi người chết khát mất, thế mới nói chúng ta may thật đấy, giờ không biết bên ngoài có bao nhiêu người gặp nạn, nhất là giờ không có quốc gia và chính phủ giúp đỡ, đợi đến khi hết nóng, dù mọi người không bị biến thành tang thi thì cũng sẽ bị chết vì nóng.”

Bốn người còn lại đều mày chau mặt ủ.

Mộ Nhất Phàm thấy họ nhìn mình trân trân bằng vẻ mặt đau khổ, nhướn mày: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Cao Phi lúng túng cười hề hề: “Bọn em không biết liệu anh có thể sắp xếp một xe nước, đưa về phía khu phố của những người nghèo, để mọi người có thể uống chút nước, ít nhất cũng có thể cầm cự một thời gian.”

Mộ Nhất Phàm chau mày: “Để tôi đi hỏi xem thế nào.”

Anh thấy mọi người vui vẻ reo hò, lập tức cắt tiếng họ: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ đi hỏi một chút thôi, chưa chắc đã được, mọi người nghĩ mà xem, tuy trong doanh địa chúng ta có nhiều nước, nhưng cũng rất nhiều người, chẳng mấy nước sẽ bị dùng hết.”

“Tuy dị năng giả hệ thủy có thể làm ra nước, nhưng sẽ cung không đủ cầu, nhất là khi không có nhiều dị năng giả hệ thủy lắm, toàn bộ mọi người trong doanh địa này phải dựa vào họ để duy trì, cho nên chỗ nước tích trữ chẳng mấy sẽ dùng hết.”

Cao Phi thở dài: “Bọn em cũng đã nghĩ tới vấn đề này.”

Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai cậu ta: “Mấy cậu đừng nản chí, nếu không được, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Cao Phi gật đầu.

Mộ Nhất Phàm giao bé con cho bọn họ: “Giúp tôi bế bé con, để tôi đi nói với bố tôi một chút.”

Khổng Tử Húc đón lấy bé con trong tay anh: “Nhất Phàm, anh cứ yên tâm đi, bọn em ở dưới đây chờ anh.”

“Ừ.”

Mộ Nhất Phàm đi lên tầng, tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành, vừa khéo các sĩ quan đang báo cáo với Mộ Duyệt Thành tình hình bể chứa nước.

“Thượng tướng, nước trong bể chứa càng lúc càng ít, chưa tới nửa tháng nữa nước sẽ hao hết.”

Mộ Duyệt Thành chau mày lại: “Giờ người trong doanh địa chưa biết chuyện này chứ?”

“Tạm thời còn chưa biết.”

“Không được để lộ chuyện này ra, tránh làm rối loạn quân tâm, thêm nữa, cố đốc thúc các dị năng giả hệ thủy xuất nước ra.”

Sĩ quan chau mày lại: “Những dị năng giả hệ thủy đều đã tận lực rồi, xuất một chút nước đã mệt lả đi, đây cũng là bởi doanh địa chúng ta có nhiều người, mà dị năng giả hệ thủy lại quá ít.”

“Bảo mọi người cố tiết kiệm nước, nếu không quá khát thì cố chịu đựng.”

“Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Mộ Duyệt Thành day day trán: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi ạ.”

“Vậy xuống đi.”

Sĩ quan xoay người, đi tới cửa thì trông thấy Mộ Nhất Phàm, lập tức cất tiếng chào: “Đại thiếu gia.”

Mộ Duyệt Thành nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Sao tới sớm thế.”

“Vâng, không có việc gì nên tới xem một chút.” Mộ Nhất Phàm đi tới ghế trước mặt Mộ Duyệt Thành rồi ngồi xuống: “Bố, con vừa nghe mọi người nói chuyện, có phải thiếu nước dùng không?”

Anh nghe sĩ quan báo cáo như vậy, đâu còn dám mở miệng xin một xe nước nữa.

Mộ Duyệt Thành thở dài: “Cũng không phải vậy, nhưng đây là chuyện không sớm thì muộn thôi, trong doanh địa chúng ta chỉ có mười bảy dị năng giả hệ thủy, sao có thể cấp đủ nước cho mấy vạn binh lính, cũng may mà có con nhắc ba tích trữ nước từ sớm, nên mọi người mới có nước để uống. Nếu như nước bên ngoài cũng có thể uống như trước thì hay biết mấy, không đã chẳng ra nông nỗi này.”

“Đã ai nghĩ tới cách biến nước không thể uống thành nước có thể uống chưa ạ?”

“Sao chưa nghĩ chứ, giờ rất nhiều nghiên cứu viên đang bắt tay nghiên cứu, nhưng mới bắt đầu, sao có thể nghiên cứu ra được luôn. Giờ đã là cuối tháng chín rồi, cố chịu đựng thêm một tháng nữa, nhập thu rồi cuộc sống của mọi người sẽ bớt vất vả hơn.”

Mộ Duyệt Thành nghi hoặc đưa mắt nhìn xuống dưới chân và phía sau anh: “Một mình con tới thôi sao? Kình Thiên đâu? Ở cao ốc à? Không dẫn tới sao?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Có ạ, đang chơi dưới tầng cùng với đám Cao Phi.”

Lúc này ở dưới tầng, đám Khổng Tử Húc đang chơi với bé con đến là vui vẻ, Mộ Nhất Phàm vừa đi liền hỏi bé con: “Cháu trai, nói cho mấy chú nghe, mẹ cháu tên gì nào?”

Đôi mắt tròn xoe của Mộ Kình Thiên khẽ đảo một cái, cười hì hì nói: “Mẹ cháu tên Mộ Nhất Phàm.”

Đặng Hiểu Nghị “xì” một tiếng, bật cười ra.

Chu Toàn và Trần Hạo đều buồn cười.

“Đó là ba cháu, ba cháu khác với mẹ cháu.” Khổng Tử Húc quay đầu nhìn về phía nhóm Cao Phi: “Thằng bé trông cũng phải ba tuổi rồi, sao còn không phân rõ được ba với mẹ?”

Trần Hạo nhìn ánh mắt của bé con có vẻ lanh lợi giảo hoạt, lắc đầu: “Trông không giống thật, mà ngược lại như đang nói đùa với chúng ta ấy.”

Mộ Kình Thiên lập tức bật cười khúc khích.

Khổng Tử Húc thấy bé cười đến là vui vẻ, khẽ vỗ mông bé con: “Cái thằng bé này, đến mấy chú mà cũng dám giỡn.”

Mộ Kình Thiên chu cái miệng nhỏ của mình lên: “Cháu không lừa mấy chú mà, mẹ cháu là Mộ Nhất Phàm.”

“Thế được rồi, mẹ cháu là Mộ Nhất Phàm, vậy ba cháu là ai?”

“Ba cháu cũng là Mộ Nhất Phàm.”

Đặng Hiểu Nghị chẹp miệng hai tiếng: “Miệng thằng bé này còn kín hơn cả ba nó, càng không tiết lộ gì hơn, làm tôi rất tò mò, không biết chị dâu là thần thánh phương nào.”

Lúc này Mộ Kình Thiên lại nói thêm: “Chú à, còn một người chú chưa hỏi.”

“Còn ai chưa hỏi?” Khổng Tử Húc tò mò nhìn bé con.

“Chú còn chưa hỏi bố cháu là ai.”

Mọi người sửng sốt.

Đặng Hiểu Nghị bật cười ha hả: “Té ra bé con nó gọi mẹ là bố, nếu đúng như vậy thì thú vị thật đấy!”

Chu Toàn gật đầu: “Không chừng là thế thật, lần trước nghe Nhất Phàm nói, vợ anh ấy rất ngầu, có khi bé con coi mẹ là bố thật.”

Khổng Tử Húc lập tức hỏi: “Thế bố cháu là ai?”

Mộ Kình Thiên cười hì hì, đợi hơn mười giây sau mới nói: “Bố cháu tới rồi.”

“Hở?” Mọi người ngẩn ra.

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen đỗ dưới bóng cây ngoài cổng lớn.

Mộ Kình Thiên vui vẻ chỉ tay: “Kia là xe bố cháu đấy.”

Bé lập tức giãy ra khỏi vòng tay của Khổng Tử Húc, chạy về phía cổng lớn.

Đám Cao Phi nhìn bé, cũng đi tới cổng theo.

Mộ Kình Thiên vui vẻ vẫy chào người ở trong xe: “Bố bố, hôn hôn.”

Đám Cao Phi nhìn chòng chọc chiếc xe việt dã, một lúc sau, cửa xe được mở ra.
M: Ba tháng hai ngày và cuối cùng cũng lết tới chương 200, hự hự…