“Vân Huyên, sáng nay em với Nhất Hàng đi đâu thế? Em có biết hôm nay lúc em không ở đây, toàn bộ mọi người trong tòa nhà đều bị cái cậu con riêng kia lấy lòng rồi không?”
Chị hai lập tức tiếp lời: “Đúng đó, trước đây em nói dùng thẻ màu để phân biệt thân phận cấp cao hay cấp thấp, giờ đều bị con em bác bỏ rồi, đổi sang thống nhất dùng màu đen, hơn nữa phần lớn mọi người đều tán đồng cách làm này của nó.”
Sở dĩ mấy người bọn họ lo lắng như vậy, là bởi mấy người họ đều không có dị năng, nhờ quan hệ thân thích với Triệu Vân Huyên nên mới có thể được xếp vào cấp cao hơn những người khác.
Giờ không còn thẻ phân chia thân phận, mà Mộ Nhất Phàm lại nói đối xử với mọi người ngang nhau, như vậy địa vị của họ ở Mộ thị cũng giảm xuống.
Sau này, không chỉ không còn người bưng đồ ăn lên cho, mà họ còn có thể bị phân nhiệm vụ, làm một số công việc nặng.
Triệu Vân Huyên ưu nhã ăn từng miếng cơm nhỏ, không nói gì, nhưng chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
“Còn có, sau này ngày nào chúng ta cũng phải xuống tầng, ngồi ăn chung một chỗ với đám người này.”
Anh trai cả của Triệu Vân Huyên thấy em gái mình vẫn không nói gì, lập tức thấp giọng nhắc nhở: “Hai cô có thể bớt nói đi được không, ở đây người tới người lui, có phải mấy cô muốn người ta nghe thấy, để họ cho rằng người nhà họ Triệu chúng ta chỉ muốn hưởng phúc không?”
Hai cô chị dâu kia lập tức im bặt.
Anh cả của Triệu Vân Huyên nhìn quanh, xác định không có ai đi qua, mới nhỏ giọng nói: “Vân Huyên, anh không có gì muốn nói, nhưng mà em nên chú ý một chút, nếu không địa vị của Nhất Hàng sẽ bị đứa con riêng kia thế chỗ.”
Ánh mắt Triệu Vân Huyên đột nhiên trở nên thâm sâu, khiến người ta không nhìn ra bà đang nghĩ cái gì.
Ở bàn ăn cách đó xa xa, cuộc thi ăn này, cái miệng nhỏ của Mộ Kình Thiên hiển nhiên không thể so với người lớn, sau khi bé con nhìn chú bên cạnh ăn bát thứ hai xong, mới cùng ba quay về phòng.
Mộ Nhất Phàm liền lấy quần áo mình lấy được ở trong thành ra cho con trai mặc thử, nhưng bộ nào bộ nấy, nếu không phải quá rộng thì cũng là quá chật.
Cuối cùng, anh rầu rĩ lấy đồ chơi ra đưa cho con: “Sau này ba hứa sẽ tìm được quần áo con mặc vừa.”
Mộ Nhất Phàm cảm thấy mình không phải một người ba tốt, từ lúc Mộ Kình Thiên ra đời cho tới nay, anh chưa từng đảm nhiệm bất cứ trách nhiệm nào của một người ba, nếu không phải giao cho Trịnh Quốc Tông chăm sóc thì cũng là cho thím hoặc người nhà họ Chiến chăm, còn anh thì chỉ bận bịu lo chuyện của mình.
Mộ Kình Thiên cầm đồ chơi nhìn Mộ Nhất Phàm mà cười khúc khích.
“Con cười cái gì?” Mộ Nhất Phàm vừa bực mình vừa buồn cười xoa xoa đầu con nhỏ.
Mộ Kình Thiên cười đến hai mắt cong lên: “Ba ba càng ngày càng giống một người ba.”
Thật ra trong không gian có rất nhiều quần áo, nhưng em thấy cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng đảm đương trách nhiệm của một người ba mà đi lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày về cho em, trong lòng em thấy rất vui.
“Giống là thế nào, ba vốn là ba ba của con mà.”
Mộ Nhất Phàm nói xong, mới hiểu được ý tứ trong lời Mộ Kình Thiên, anh áy náy nói: “Sau này ba sẽ dành thêm thời gian chơi với con.”
Mộ Kình Thiên chớp chớp mắt: “Ba không ở bên bố à?”
“Dạo này bố con bận bịu, không cần ba ở bên.”
“Nhưng mà, con nghe cụ nói, cụ muốn giới thiệu mấy cô cho bố làm quen, nếu ba không ở bên cạnh bố, bố sẽ bị mấy cô khác đoạt đi đấy.”
“Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm lập tức nhảy dựng lên: “Có chuyện như vậy thật á?”
Anh liền lấy điện thoại vệ tinh ra, vội vã bấm số gọi cho Chiến Bắc Thiên.
Đầu dây bên kia vừa ‘alo’ một tiếng, Mộ Nhất Phàm đã nói: “Em gọi tới để tra hỏi đây.” (Nguyên văn là tra cương – từ này dùng để chỉ bạn gái tra hỏi xem bạn trai mình có lăng nhăng bên ngoài không)
Chiến Bắc Thiên nhươn nhướn mày: “Tra cái gì cơ?”
Mộ Nhất Phàm nhìn hành động của mình chọc bé con cười ngoác miệng ra, xoa xoa đầu bé con: “Trêu ba có vui không?”
Sau đó anh nói với Chiến Bắc Thiên ở đầu bên kia điện thoại: “Ban nãy trêu thế thôi, em chỉ muốn nói với anh, chú hai nhà em giúp em tìm Thẩm Khâm Dương khám bệnh, anh có thể nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy giả vờ kiểm tra không?”
“Bao giờ em phải khám?”
“Ngày mai.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Mộ Nhất Phàm không làm phiền Chiến Bắc Thiên làm việc nữa, cúp điện thoại, cùng bé con nghỉ ngơi.
Vào buổi tối, Mộ Duyệt Thành quay về dùng cơm, biết tin Mộ Nhất Phàm thực sự thực hiện một cuộc chấn chỉnh lớn trong tòa nhà, giúp bầu không khí trong tòa nhà sôi nổi hẳn lên, hết sức khích lệ anh, còn nói sau này cứ tiếp tục phát huy.
Mộ Nhất Phàm nhân lúc Mộ Duyệt Thành vui vẻ, bèn nói chuyện Chiến Bắc Thiên hẹn ba ngày sau gặp mặt ra.
Mộ Duyệt Thành biết tin mẹ cháu mình muốn gặp một mình ông cũng không tức giận, bởi trong lòng ông cũng đoán được đại khái rằng nhất định đối phương lo ông phản đối hai người, cho nên muốn gặp ông trước, đợi đến khi ông đồng ý mới gặp những người khác sau.
Hơn nữa, ông cảm thấy làm như vậy cũng rất hợp lý.
Sang ngày hôm sau, Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Tri ăn sáng xong, bèn ngồi xe đi tới doanh địa Thẩm gia, không ngờ lại được thông báo rằng Thẩm Khâm Dương đã tới viện nghiên cứu quốc gia.
Mộ Duyệt Tri không muốn kéo dài thời gian chữa trị của Mộ Nhất Phàm, không thể làm gì hơn là lái xe tới viện nghiên cứu quốc gia tìm Thẩm Khâm Dương.
Nhân viên trong viện nghiên cứu quốc gia biết họ là người nhà Mộ gia, cũng không dám chậm trễ, lập tức dẫn vào phòng tiếp khách.
Không bao lâu sau, Thẩm Khâm Dương đi tới phòng tiếp khách, anh ta vừa thấy Mộ Nhất Phàm một cái, khóe miệng giần giật, có cảm giác như đang cố nín cười.
Mộ Duyệt Tri lập tức nói rõ lý do mình tới:” Thẩm tam thiếu, thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu làm việc thế này, nhưng mà tôi lo bệnh tình của cháu mình kéo dài sẽ không ổn, nên đành phải tìm tới tận đây.”
Thẩm Khâm Dương cũng không tức giận, chỉ nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh theo tôi đi làm xét nghiệm.”
Mộ Duyệt Tri vội đẩy Mộ Nhất Phàm đi: “Còn không mau đi theo Thẩm tam thiếu đi.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm theo Thẩm Khâm Dương ra khỏi phòng tiếp khách, đi về phía cầu thang.
Trên đường đi, họ gặp hơn mười người đeo khẩu trang trắng, trên người khoác áo blouse của nghiên cứu viên, bọn họ trông thấy Thẩm Khâm Dương thì đều cất tiếng chào “Bác sĩ Thẩm”.
Ngay sau đó, ánh mắt chuyển sang nhìn người bên cạnh Thẩm Khâm Dương, trong số đó có một nghiên cứu viên không biết bị dọa cái gì, lập tức lui mấy bước, đụng phải người đứng sau.
Người đứng sau kêu “ai ái” một tiếng: “Đau, đau, đau, anh giẫm phải chân tôi rồi.”
Người giẫm chân hoảng sợ vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Thẩm Khâm Dương chau mày hỏi một câu: “Không sao chứ?”
Người bị giẫm xoa xoa chân: “Không sao ạ.”
Thẩm Khâm Dương gật đầu: “Thế mọi người bắt đầu làm việc đi.”
“Vâng.”
Hơn mười người đi về phía phòng nghiên cứu dưới lòng đất.
Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn nghiên cứu viên vừa giẫm lên chân đồng nghiệp kia, nheo mắt lại, đợi bọn họ xuống cầu thang mới cất tiếng hỏi: “Có phải trong số các nghiên cứu viên của anh có một người tên Đoàn Viễn Hoằng không?”
Thẩm Khâm Dương liếc nhìn anh một cái: “Sao anh biết?”
Mộ Nhất Phàm không trả lời.
Thẩm Khâm Dương cũng không hỏi lại, đột nhiên “xì” một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn Thẩm Khâm Dương: “Anh cười cái gì?”
“Bởi tôi thấy cậu, lại nghĩ tới…. chuyện hôm qua, nên không nhịn cười được.”
Thẩm Khâm Dương càng cười lại càng to, khiến Mộ Nhất Phàm cũng càng thêm tò mò.
“Chuyện gì khiến anh cười như điên thế?”
Thẩm Khâm Dương quay đầu nhìn anh, sau đó lại không nhịn được mà bật cười ha hả.
Qua hồi lâu, anh ta mới nín cười: “Tôi nói cậu nghe, sáng hôm qua, ông Chiến gọi tôi với cả đám Lục Lâm tới Chiến gia, hỏi từng chuyện một…”
Thẩm Khâm Dương nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới đè thấp giọng nói: “Hỏi về chuyện cậu mang thai sinh con.”
Nói đến đây, anh ta lại bật cười ha hả: “Cậu không biết lúc đó đám Lục Lâm miêu tả cậu sắp sinh, làm tôi cười thiếu chút nữa vỡ bụng.”
Lúc đó ông Chiến nghe chuyện, khóe miệng cũng giần giật, dường như cũng muốn bật cười lên.
Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật.
“Anh dọa bọn họ chết khiếp.”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Thì chính tôi cũng sợ chết khiếp, được chưa hả.”
Anh sinh bé con ra xong, còn không tin mình đàn ông đàn ang mà lại có thể sinh con.
Thẩm Khâm Dương nghe vậy, lại càng cười dữ hơn, cười đến thở không ra hơi.
Mộ Nhất Phàm lườm anh ta: “Anh đừng cười nữa, cả cái tòa nhà vọng toàn tiếng cười của anh.”
“Tôi không nhịn được thật, cậu không biết đâu, sau đó…..” Thẩm Khâm Dương lại cười mấy tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Sau đó còn kêu bác sĩ Trịnh đỡ đẻ cho cậu tới, ông ấy nói cậu… ha ha… ngu tới mức vẫn đinh ninh cái thai là bị đầy hơi, ha ha, bé con từ trong bụng chui ra, vẫn còn không tin mình sinh con, ha ha…”
Thoạt đầu trông thấy ông Chiến, bầu không khí vẫn còn rất nghiêm túc, mọi người không dám làm loạn.
Ai ngờ cuối cùng mọi người bò rạp xuống đất mà cười, ngay cả bốn người Lục Lâm thân là quân nhân cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ông Chiến cũng không ngăn cản, bởi ông cố nín cười thôi đã rất khó khăn rồi, nếu mà cất tiếng, chỉ sợ sẽ bật cười lên.
Mộ Nhất Phàm: “………….”
Chết tiệt!
Đấy là tại Chiến Bắc Thiên lừa anh đấy chứ.
Hơn nữa, đặt chuyện này lên bất cứ người đàn ông nào, cũng không thể tin mình mang thai.
Còn cả lang băm nữa, sao lại lôi chuyện xấu của anh ra ngoài kể lể chứ.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi cười đau bụng quá.”
Thẩm Khâm Dương ôm bụng dựa vào tường, cười đến không còn hơi sức đâu để bước tiếp: “Cậu nói xem vì sao lúc đó Bắc Thiên không quay chuyện này lại cho bọn tôi được một trận xả láng.”
Mộ Nhất Phàm: “……………”
Nếu Chiến Bắc Thiên dám quay chuyện này lại, anh sẽ ầm ĩ với hắn cả một đời luôn..
“Trời ơi! Tôi cười toát cả mồ hôi luôn rồi này!” Thẩm Khâm Dương lau mồ hôi trên trán: “Thời tiết bây giờ nóng quá.”
Anh ta cười chán cười chê, mới dẫn được người lên căn phòng trên tầng năm.
Mộ Nhất Phàm vừa đi vào thì thấy Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên ghế giở sách.
Hai mắt anh sáng lên: “Bắc Thiên, sao anh cũng ở đây?”
Đúng là kinh hỉ mà, thật không thể ngờ Chiến Bắc Thiên cũng tới đây, có lẽ là vì lo cho anh.
Thẩm Khâm Dương nhếch môi: “Cậu ta lo cho cậu nên mới tới. Tôi nói nè Bắc Thiên, ông không tin y thuật tôi tới vậy à? Có cần tôi đây phải cam đoan với ông, tôi có lòng tin rằng 90% sẽ chữa khỏi bệnh giai đoạn đầu.”
Chiến Bắc Thiên đứng dậy đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, xoa xoa đầu anh: “Không phải là không tin ông, mà ngược lại, tôi mong ông không kiểm tra sức khỏe cho em ấy.”
Trước đây hắn cũng có ý muốn Thẩm Khâm Dương khám cho Mộ Nhất Phàm, nhưng để Thẩm Khâm Dương làm kiểm tra, đồng nghĩa với việc thêm một người biết Mộ Nhất Phàm là tang thi, cũng sẽ thêm một phần nguy hiểm vì có thể để lộ ra chuyện này.
Nhất là dưới sự tồn tại của dị năng giả hệ tinh thần, sẽ càng dễ bị tra ra hơn.
Thẩm Khâm Dương ngạc nhiên nhìn hắn: “Vì sao?”
Chiến Bắc Thiên không trả lời anh ta, chỉ nói: “Sau khi hai người ra khỏi đây, ông đọc tên thuốc trị ung thư xương cho chú của Mộc Mộc, để bọn họ đi tìm thuốc. Với cả, ông nói với chú của Mộc Mộc, sau này chỉ cần tới kiểm tra định kỳ là được rồi.”
Tuy rằng Thẩm Khâm Dương rất tò mò vì sao bạn tốt lại muốn làm như vậy, nhưng nếu cậu ta muốn giữ bí mật với người bạn tốt như mình, vậy anh cũng không hỏi nhiều nữa.
“Được, thế bây giờ chúng ta bàn chuyện nghiên cứu virus tang thi đi, tôi đã tìm các nghiên cứu viên về, có thể bắt đầu nghiên cứu từ hôm nay, nhưng mà tôi thiếu thiết bị và thuốc, còn cả mấy tang thi cấp thấp nữa. Nhất định phải là cấp thấp nhất, và không có dị năng, nếu không tôi sợ tang thi điên lên sẽ cắn chúng tôi.”
“Mấy cái này không thành vấn đề, ông liệt kê tên những loại thuốc và thiết bị ông cần cho tôi, tôi sẽ đi tìm đủ.”
“Được, ông đợi một chút, tôi viết cho ông.”
Thẩm Khâm Dương đi tới trước bàn ngồi xuống, lấy bút và giấy từ trong ngăn kéo ra.
Mộ Nhất Phàm chau mày, cất tiếng hỏi: “Cái người tên Đoàn Viễn Hoằng kia cũng nghiên cứu về virus tang thi sao?”