Đệ Nhất Thi Thê

Chương 169: Em ấy là người yêu của cháu!




Hai giờ sau, hai người vẫn còn hừng hực chiến đấu trên giường, tứ chi đan chặt vào nhau, cơ thể điên cuồng rong ruổi, tiếng thở dốc càng lúc càng khàn khàn, đồng thời tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hai người sung sướng rên lên, phóng hết dục vọng ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm thỏa mãn nằm nhoài trên giường, dường như mệt mỏi chẳng muốn động đậy, tự đáy lòng thấy mình say trong ngọt ngào, có thể làm tình với người mình yêu, cùng người ấy hòa làm một thể, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc.

Nếu không phải sợ làm nhiều sẽ tổn hại đến sức khỏe, anh còn muốn làm thêm.

Lại nói, nếu như đặt việc này vào mấy tháng trước, có đánh chết anh cũng không tin mình sẽ bị một người đàn ông đè xuống dưới thân, làm tình với đàn ông, hơn nữa, còn muốn hết lần này đến lần khác, thể như làm bao nhiêu cũng không đủ.

Chiến Bắc Thiên nằm úp sấp trên lưng Mộ Nhất Phàm, hôn lên cần cổ trắng nõn nà, khàn giọng hỏi: “Phía dưới có đau không?”

“Em là tang thi đấy, năng lực khép miệng vết thương mạnh như vậy, sao có thể đau được, phải rồi, anh lấy dầu bôi trơn từ đâu ra đấy? Chẳng lẽ trước đấy anh…”

Chiến Bắc Thiên cắt ngang suy nghĩ bậy bạ của anh: “Em để quên dầu bôi trơn ở huyện Ngô Đồng, Hướng Quốc đi lấy về đưa cho anh.”

“Sao cậu ta không nói sớm, làm em cứ thấp thỏm lo chuyện này mãi.” Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm hết sức bức xúc, sau đó anh nhìn số bao đã dùng qua trong thùng rác, lo lắng nói: “Anh chắc là không bị lây nhiễm chứ?”

Bên trong có gần mười cái bao, đương nhiên, một nửa trong số đó là của anh, anh sợ mình bắn bẩn ra chăn, cho nên cũng đeo bao vào, tránh tinh dịch bắn ra lây sang Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên khẽ cười: “Làm nhiều như vậy, giờ mới hỏi cái này, không phải quá muộn rồi à?”

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Em lo mình trong lúc nhất thời vui sướng, lây virus sang cho anh.”

Chiến Bắc Thiên hôn lên vành tai anh, nói: “Đừng lo, anh không dễ bị lây như vậy đâu.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới lúc Chiến Bắc Thiên làm xong, có thể tới linh tuyền trong không gian tắm cho tiêu độc, không còn lo lắng nhiều như vậy nữa.

Ngay sau đó, anh nghĩ ra cái gì đó, kêu to lên: “Tiêu rồi.”

“Sao vậy?” Chiến Bắc Thiên nhìn anh.

Mộ Nhất Phàm vội xoay người nói: “Không phải anh nói sẽ tới chỗ ông nội tán gẫu sao? Đã hơn hai giờ rồi, chắc ông anh giận lắm.”

Chiến Bắc Thiên giúp anh vén tóc trên trán, nhạt giọng nói: “Chú Thái lừa đấy.”

“Sao chú ấy lại muốn lừa anh?”

Mộ Nhất Phàm khó hiểu hỏi, nhưng nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân bên trong, hỏi: “Có phải chú ấy không đồng ý chúng ta ở với nhau không?”

“Không có chuyện đấy đâu.” Chiến Bắc Thiên ngồi dậy bế Mộ Nhất Phàm lên, đi vào phòng tắm tắm sạch cho hai người, sau đó lại ôm anh đi lên giường nằm: “Còn mấy tiếng nữa là tới sáng, nghỉ ngơi đi.”

Thế nhưng Mộ Nhất Phàm lại không ngủ được, liền trở mình nằm bò trên giường, hôn lên mặt Chiến Bắc Thiên một cái, hỏi: “Giờ quan hệ chúng ta coi như tiến thêm một bước rồi, có đúng không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn anh, vươn tay lên xoa xoa tóc anh, không lên tiếng.

“Liệu có phải anh càng thêm tin tưởng em không?” Mộ Nhất Phàm lại hỏi.

Chiến Bắc Thiên khẽ chau mày, hắn nghĩ có lẽ trong lòng Mộ Nhất Phàm có bóng ma rất lớn với chuyện trước đây hắn nghi ngờ anh.

Hắn kéo anh ôm sát vào lòng mà cam kết: “Sau này dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không nghi ngờ em, cho nên em không phải lo chuyện này nữa.”

“Em biết, chỉ là chuyện em định nói tiếp theo đây, em sợ anh sẽ cho rằng em đang gây chia rẽ ly gián.” Đương nhiên giờ Mộ Nhất Phàm tin tưởng Chiến Bắc Thiên, chỉ là dù sao việc này cũng khá đặc thù, nói rõ hơn một chút thì sẽ tốt hơn.

Đây cũng là lý do vì sao anh lại chọn sau khi quan hệ hai người tiến thêm một bước, mới nói chuyện này ra.

Chiến Bắc Thiên bị câu nói của anh làm gợi lên hứng thú, lấy tay lên chống đầu nhìn anh: “Em nói xem là chuyện gì, sau khi nghe xong anh sẽ tự có nhận định của mình, sẽ không dễ dàng hiểu lầm em.”

Mộ Nhất Phàm do do dự dự một hồi, mới mở miệng nói: “Em họ Chiến Nam Thiên của anh là tang thi, là tang thi cao cấp, so với em còn cao cấp hơn.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên hơi giật mình.

Hắn không ngờ Mộ Nhất Phàm lại nói một chuyện giật gân như vậy, chẳng trách Mộ Nhất Phàm lo hắn cho rằng anh đang chia rẽ gây ly gián.

“Trước mạt thế, em từng gặp Chiến Nam Thiên ở biệt thự thành G, lúc đó anh ta đã biến thành tang thi, hơn nữa đã là tang thi cao cấp. Phải rồi, lúc đó anh ta còn nói đặc biệt tới thành G để gặp em, nhưng mà lúc đó em không biết anh ta là ai, anh ta còn bảo em có chuyện gì thì tới thành B tìm anh ta, mãi đến khi em tới thành B, mới biết anh ta chính là Chiến Nam Thiên.”

Mộ Nhất Phàm nói xong, lặng lẽ nhìn Chiến Bắc Thiên, muốn nhìn xem Chiến Bắc Thiên phản ứng thế nào.

Chân mày của Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại: “Sao Nam Thiên lại biến thành tang thi, nó…”

Ở kiếp trước của hắn, rõ ràng Nam Thiên là dị năng giả, sao kiếp này lại biến thành tang thi.

Ngay sau đó, Chiến Bắc Thiên nghĩ tới lời Chiến Quốc Hùng nói ngày hôm nay, ánh mắt khẽ thay đổi, nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh tin lời em nói.”

“Thật á?” Ánh mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên.

Anh thật sự rất lo Chiến Bắc Thiên sẽ không tin anh, dù sao thì ở kiếp trước Chiến Nam Thiên cũng không phải tang thi.

Chiến Bắc Thiên khẽ đáp một tiếng: “Lúc đó nó tới thành G tìm em làm gì?”

“Không biết, anh ta không nói gì, mấy hôm trước lúc gặp lại, anh ta cũng chỉ bảo em cố gắng thăng năng lực, em hỏi vì sao anh ta lại đối phó với Mộ Nhất Hàng, anh ta cũng không nói.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Nói như vậy, nó biết em là tang thi?”

“Ừ, lúc ở thành G đã biết em là tang thi rồi, nhưng mà trước đó thật sự em chưa từng gặp anh ta.”

Giờ Mộ Nhất Phàm ngẫm lại, nghĩ không biết có phải Chiến Nam Thiên có năng lực biết trước không, nếu không thì liệu có phải đã sống lại cùng Chiến Bắc Thiên hay không.

Nếu quả thật là sống lại, không thể nào Chiến Nam Thiên lại đối xử tốt với anh như vậy, phải giống như Chiến Bắc Thiên lúc đầu, hận không thể giết anh mới đúng, sao lại cho anh thời gian để thăng cấp hay gì đó.

Rốt cuộc Chiến Nam Thiên tới gặp anh nhằm mục đích gì, vì sao giọng điệu lúc đó lại quen thuộc như vậy.

“Em kể lại chuyện khi đó cho anh nghe đi.”

Mộ Nhất Phàm liền kể lại chi tiết chuyện mình gặp Chiến Nam Thiên ở thành G ra.

Chiến Bắc Thiên nghe xong gật đầu: “Anh biết rồi.”

Hắn kéo Mộ Nhất Phàm vào trong lòng: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em ngủ đi.”

“Ừ.” Cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng buông tâm sự trong lòng xuống, tìm một tư thế thoải mái mà ngủ trong lòng hắn.

Thế nhưng mãi mà Chiến Bắc Thiên chưa vào giấc, hắn trầm tư nhìn trần nhà, đợi người trong lòng ngủ say rồi mới lặng lẽ rút tay ra, đứng dậy đi tới phòng tắm.

Mãi đến khi trời sáng rõ, hắn mới ra khỏi phòng tắm, thấy người trên giường vẫn còn đang say giấc ngủ, bèn thay một bộ quần áo thể thao đi xuống dưới tầng, vừa hay gặp Thái Nguyên cũng đang định đi ra ngoài tập thể dục.

“Chào buổi sáng, thiếu gia.”

“Chào buổi sáng, chú Thái.”

“Đi ra ngoài tập thể dục sao?”

“Vâng.”

“Cùng đi đi.”

“Vâng.”

Hai người cùng nhau rời khỏi khu biệt thự, để phối hợp với tốc độ của Thái Nguyên mà Chiến Bắc Thiên cố ý chạy chậm lại.

Thái Nguyên nhìn gương mặt không chút biểu tình nào của Chiến Bắc Thiên, cất tiếng nói: “Thiếu gia, thiếu gia với cậu Mộ…”

Chiến Bắc Thiên cũng không thích vòng vo nhiều lời, bèn nói thẳng: “Giống như chú Thái thấy, em ấy là người yêu của cháu.”

“Thế nhưng, cậu có nghĩ tới chuyện lão gia sẽ không đồng ý hai người đàn ông ở với nhau không, nếu như lão gia biết sự thật, chỉ e ông ấy sẽ không chịu nổi chuyện kinh động này, nhất là dựa vào tình trạng sức khỏe ông ấy bây giờ, rất có thể bệnh tim sẽ tái phát.”

Hôm qua ông tới làm phiền hai người họ, chính là bởi không muốn hai người có hành động quá thân mật với nhau trước mắt Chiến Quốc Hùng, nhưng tối hôm qua Chiến Bắc Thiên lại rề rà không ra khỏi phòng, đã nói hắn muốn công bố chuyện này ra.

“Chú Thái, chú không phải lo, cháu sẽ đợi đến khi sức khỏe ông nội tốt lên mới nói chuyện này ra, giờ làm như vậy, là để ông từ từ phát hiện, không bởi vì sau này đột ngột công bố chuyện với ông khiến ông khó chấp nhận.”

Thái Nguyên nghe vậy, liền biết Chiến Bắc Thiên đã chuẩn bị từ trước.

Ông nghĩ Chiến Bắc Thiên là một người biết chừng mực, nên cũng không nói gì thêm, cái gì cần nhắc nhở thì đã nhắc nhở, mong là lúc lão gia biết chuyện này, đã nhìn ra chút gì đó.

Nghĩ tới đây, Thái Nguyên thở dài một hơi: “Vậy tiểu thiếu gia thì sao? Rốt cuộc tiểu thiếu gia là con ai?”

Chiến Bắc Thiên coi Thái Nguyên như người trong nhà, nên cũng không giấu giếm: “Là Mộc Mộc sinh.”

Thái Nguyên trợn to mắt: “Tiểu thiếu gia là do cậu Mộ sinh thật sao?”

Ngày hôm đó ông nghe thấy Thẩm Khâm Dương nói chuyện này, còn bán tín bán nghi, nghĩ sao đàn ông lại có thể sinh con được.

Nhưng giờ chính tai ông nghe Chiến Bắc Thiên thừa nhận chuyện này, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Vâng.”

Thái Nguyên biết Chiến Bắc Thiên sẽ không lấy chuyện này ra để lừa bọn họ, cảm thán nói: “Tuy rằng chuyện đàn ông sinh con khó có thể tin, thế nhưng có lẽ lão gia sẽ vì tiểu thiếu gia mà chấp nhận cậu Mộ.”

Chí ít Chiến Bắc Thiên không bị tuyệt tự, Chiến Quốc Hùng sẽ không phản đối quá gay gắt.

Hai người tập thể dục ở bên ngoài tới tám giờ mới quay về biệt thự, Thái Nguyên thấy xe đỗ trong sân, hai mắt sáng lên: “Là nhị thiếu gia về.”