Đệ Nhất Thần Y

Chương 46: 46: An Hữu Tây





Ngày hôm sau đi học, bầu không khí trong lớp trở nên cực kỳ quái dị, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Tần Long hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, tiếp tục cầm sách lên, giả vờ đang đọc, nhưng thực chất là đang nhắm mắt thiền định, cho dù Tề Tường có trừng mắt sát khí nhìn anh, anh cũng mặc kệ.
Điều khiến không ít người chú ý là hôm nay đám người Trương Hồng Cường và Vu Tuấn Nghệ được xuất viện.
Bọn chúng như không có chuyện gì đi vào phòng học, yên lặng đi tới chỗ của mình ngồi xuống, cũng không nhìn Tần Long một cái nào.
Phía trường học cũng không có bất kỳ thông báo nào về chuyện này, khiến cho Huy Thái Lang cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, hét lớn cởm ơn Phật tổ phù hộ, bảo Tần Long sau giờ học đi ăn chúc mừng nhưng bị Tần Long từ chối.
Tư Khả Hân cả ngày tinh thần không ổn định, từ ngày Diệp Viên Viên không đi học, cô ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Long, dáng vẻ có gì đó muốn nói.

Mặc dù cô ấy cũng nghe thấy một số tin đồn, biết chuyện âm ĩ của nhà họ Diệp và Tần Long.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Tần Long đeo cặp sách rời khỏi phòng, sau lưng là Huy Thái Lang.
Tư Khả Hân cũng vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo nói gì đó, nhưng mới được nửa đường thì Tần Long đã đi xa rồi.
Tề Tường trừng mắt nhìn Tần Long, nhưng cũng không vội về nhà mà lấy bài tập ra, cắm cúi ngồi làm.
“Anh Cường”.

Đám người Vu Tuấn Nghệ đi tới, trầm giọng nói.
“Đừng làm loạn, cứ nhịn trước đã", Trương Hồng Cường lạnh lùng nhìn Tần Long, thấp giọng nói: “Tao nhận được tin, nói ngay cả cao thủ Taekwondo Hồ Á Luân cũng bị Tần Long hạ gục rồi, tên này có lẽ cũng có chút bản lĩnh, dựa vào mấy người chúng ta, e là không dạy dỗ được hắn”.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Đừng vội, Tần Long mới chuyển đến, đầu tiên là chọc vào đám người chúng ta, sau đó lại xích mích với Hồ Án Luân và Tề Tường.

Đối thủ của hắn không ít, mấy ngày nay tao sẽ liên hệ với Hồ Á Luân, tin chắc rằng cậu ta còn căm thù Tần Long hơn chúng ta nhiều.

Cứ đợi đấy, Tần Long nhất định sẽ phải trả giá”.
Trong mắt bọn chúng tràn đầy thù hận và phẫn nộ.
Bước đến cổng trường, bước chân của không ít học sinh đều chậm lại.
Dù là nam hay nữ đều nhìn cô gái đang tựa vào cổng trường bằng ánh mắt say đắm.
Cô gái chống gậy, đầu hơi rũ xuống, dưới ánh chiều tà, trông cô ấy như người trong tranh.
“Là An Hữu Tây”.
“Đẹp quá đi!”
“Nhưng đáng tiếc, nghe nói hình như vì sinh bệnh nên một mắt nhìn không rõ nữa, một chân cũng không tiện đi lại, thật đáng tiếc”.
“Tôi thề, cả đời này nhất định sẽ bảo vệ cô ấy”.
“Vậy thì tham gia vào nhóm hỗ trợ An Tây đi, nhóm của chúng tôi hiện đang mở rộng thành viên ra toàn trường, đã có gần một nghìn thành viên rồi.

Bạn học sinh này nếu có hứng thú có thể tham gia cùng nhóm chúng tôi”.
“Thật sao? Vậy tôi sẽ tham gia”.
“Nộp 20 tệ phí vào nhóm”.

“Đây!”
“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là thành viên của nhóm hỗ trợ An Tây rồi, cho dù công chúa của chúng ta ở đâu, xảy ra chuyện gì, chúng ta buộc phải lập tức xuất hiện”.
“Tớ bảo đảm!”
“Rất tốt!”
Giọng nói vang vọng, mọi người đều bị cô gái xinh đẹp như tiên bước ra từ tranh này thu hút, không ít người đắm chìm trong nhan sắc của cô ấy, bước đi cũng chậm dần.
Cổng trường trở nên rất đông đúc.
“Anh Long mau nhìn kia, hoa khôi An!”
Huy Thái Lang nhìn thấy người đẹp đáng thương đứng ở cổng trường, vô cùng kích động: “Hoa khôi An là hoa khôi khiến người ta muốn nảy sinh cảm giác bảo vệ nhất, thường ngày cô ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, sao hôm nay lại ở đây? Cô ấy đợi ai vậy nhỉ? Lẽ nào là em sao?”
“Có lẽ là tôi”, Tần Long cười nói.
“Anh Long anh chém gió vừa thôi, nếu như cô ấy đợi anh, mấy trụ đá cẩm thạch này em ăn trước mặt anh luôn”, Huy Thái Lang chỉ vào mấy trụ đá trước cổng trường
“Không cần phải tự hủy hoại mình vậy đâu, cậu cũng đâu có cắn được”, Tần Long vội khuyên.
“Anh nghĩ là thật à?”, Huy Thái Lang trợn mắt nhìn anh.
“Đúng vậy”.
Tần Long cười nói.
Nhưng lúc này, An Hữu Tây ở phía kia đã ngẩng đầu lên, trước mặt mọi người đi về phía Huy Thái Lang và Tần Long.

Tiếng gậy và tiếng đôi bốt da chạm xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Anh Long, cô ấy...!cô ấy tới rồi! Cô ấy thực sự tới rồi!”
Huy Thái Lang hưng phấn đến mức nói không rõ ràng, vội vàng vuốt thẳng mái tóc xanh của mình, đang chuẩn bị lên tiếng thì An Hữu Tây đã mở lời trước.
Sắc nét và tươi sáng như một chú chim chích vàng.
“Bạn học Tần Long!”
Huy Thái Lang đang định giới thiệu bản thân đột nhiên sững lại.
Khóe miệng An Hữu Tây khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Tần Long.

Trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.
Và gần như cùng lúc đó, đám đông xung quanh im bặt.
....