Đệ Nhất Thần Y

Chương 20: 20: Còn Là Người Không Vậy





Một số lượng lớn vệ sĩ mặc vest và cầm súng lục xông vào.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Một vệ sĩ hét lên.

"Tôi ổn".

Diệp Viên Viên lắc đầu, lúc này sắc mặt của cô hồng hào, thần khí còn tốt hơn lúc trước.

Đội trưởng an ninh Trương Hào sững sờ.

Anh ta phụ trách bảo vệ tiểu thư nhiều năm như vậy, chưa từng thấy khí sắc tiểu thư tốt như thế bao giờ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chẳng lẽ…?
Ánh mắt Trương Hào hướng về phía Tần Long.

Buổi chiều tan học, lớp học trống vắng, trong phòng không người, cô nam quả nữ!
Bùm!

Đầu Trương Hào nổ tung ngay lập tức.

Chẳng lẽ hoa khôi đã bị học sinh này!
Một cơn ớn lạnh lập tức ập đến toàn thân Trương Hào.

Toi rồi! Toi rồi!
Nếu để ông chủ biết chuyện này, tất cả mọi người, bao gồm cả anh ta, nhất định sẽ bị lột da!
"Thằng khốn! Thằng khốn!!"
Trương Hào không nén được lửa giận trong lòng, quát lên với Tần Long: "Đánh, đánh chết cho tôi! !"
"Vâng!"
Các vệ sĩ cùng nhau xông lên, hết đấm rồi lại đá!
Diệp Viên Viên kinh hãi, vội kêu to: "Dừng tay!!!"
Nhưng quá trễ rồi!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lớp học truyền ra mấy âm thành trầm đục.

Nhìn thấy vài bóng người bay qua bên cạnh Diệp Viên Viên, nặng nề ngã xuống chiếc bàn phía sau cô.

Những người này rõ ràng là vệ sĩ xông về phía Tần Long.

Loảng xoảng!
Sức nặng hơn trăm ký đè sập toàn bộ bàn học, Diệp Viên Viên và Trương Hào sững sờ, quay đầu lại thì thấy bốn vệ sĩ đang lăn lộn trên mặt đất thậm chí còn không đứng dậy được.

Nhưng thấy Tần Long lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một cây sào, uy nghiêm bất động, thần sắc lạnh lùng: "Tôi cứu mạng tiểu thư của các người, tôi chính là ân nhân cứu mạng của tiểu thư các người, thế mà nhà họ Diệp đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"
Đôi mắt mùa thu của Diệp Viên Viên run lên, đôi môi anh đào khẽ mở: Tần Long ! thật tuyệt vời!
Những vệ sĩ mà Diệp Hổ mời có lương hàng tháng mười mấy nghìn, hơn nữa hầu hết đều là cựu binh, thể lực có thể tưởng tượng được, nhưng khi đối mặt với Tần Long, chưa giáp mặt đã bị đánh bại.

Trương Hào cũng sửng sốt.

Anh ta chưa bao giờ gặp cảnh này bao giờ.

"Là con nhà võ à?"
Trương Hào nhắm mắt lại và cẩn thận nghiêng người.

Anh ta đã làm lính được tám năm, điểm số trong quân đội luôn đứng đầu, sau khi xuất ngũ, anh ta đã làm vệ sĩ được 5 năm, hiện tại anh ta đã là một vệ sĩ chuyên nghiệp với mức lương hàng năm là 500.


000, có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ đai đen Taekwondo, nhưng đối mặt với cậu học sinh cao và gầy này lại có chút chột dạ.

Không đúng!
Trương Hào đột nhiên nhận ra, anh ta lấy lại bình tĩnh, nghĩ lại lúc Tần Long xắn tay áo lộ ra nửa cánh tay nhỏ bé, đồng tử đột nhiên co lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Đó không phải là gầy! Đó là một người luyện võ đến cực điểm, trên người không có bao nhiêu mỡ, chỉ có cơ bắp! Cũng giống như Lý Tiểu Long, tuy bề ngoài trông rất gầy nhưng dưới lớp quần áo không rộng lại ẩn chứa cơ bắp cuồn cuộn và đáng sợ.

Nhưng dù sao đó cũng là một huyền thoại.

Tên học sinh này không phải đã luyện đến trạng thái phi nhân như Lý Tiểu Long rồi đấy chứ?
Trương Hào hít một hơi, bất chấp tất cả, anh ta xông tới trước.

Nếu không thu phục được tên này, sẽ không thể giải thích với ông chủ, danh tiếng của anh ta cũng sẽ bị hủy hoại.

Vù.

Trương Hào đấm, nắm đấm lớn như bao cát rất mạnh mẽ, đủ để chẻ gỗ và đá.

Người bình thường nhìn thấy sẽ sợ đến chân tay run rẩy.

Nhưng vẻ mặt Tần Long không thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu.

Đánh hụt.


Trương Hào sửng sốt.

Thằng nhóc này phản ứng nhanh nhỉ? Hay cậu ta may mắn?
Anh ta nghiến răng và vung nắm đấm lần nữa.

Nhưng Tần Long lại nhanh chóng lui về phía sau, tránh được.

"Tao không tin mày có thể tiếp tục né tránh!", Trương Hào cả giận, kiên trì lại phát động đợt công kích thứ ba.

Nhưng vào lúc này, Tần Long đạp một cước tới.

Ầm!
Trương Hào bị đá vào bụng dưới, vào lúc đó, anh ta cảm thấy toàn bộ cơ bắp và sức mạnh của mình sụp đổ, anh ta không thể kiểm soát được mà bay ra ngoài và đập mạnh vào bảng đen ở cuối lớp.

Tất cả các vệ sĩ đều chết lặng.

Trương Hào cao gần hai mét! thế mà bị học sinh này đá đi?
Đây là người sao?.