Hai người vừa nói vừa đến trước cửa phòng bác sĩ.
Suyt!
Triệu Thu Yên đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Lưu Ngọc Đình im lặng.
Hai cô gái vội điều chỉnh lại trạng thái, quay về bộ dáng như khi làm việc, một người trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, một người đứng thẳng nghiêm túc.
Hai người cùng bước vào phòng bác sĩ.
Đây là một phòng khám chung, có bảy tám bác sĩ mặc áo blouse trắng đang làm việc trước máy tính.
Nhưng lại không thấy Lưu Minh Huy đâu. Lưu Ngọc Đình đành hỏi: "Xin lỗi, làm phiền một chút." "Xin hỏi bác sĩ Lưu Minh Huy đang ở đâu vậy ạ?"
Lưu Ngọc Đình cố tình nói bằng giọng nững nịu, âm thanh trong trẻo, ngọt ngào như mấy em gái nhà bên.
Khiến một nhóm đàn ông trong văn phòng đều buông công việc trên tay, nhìn về phía cửa.
Ngay cả hai nữ bác sĩ cũng không nhịn được, quay sang nhìn Lưu Ngọc Đình vừa lên tiếng.
Hai người đẹp, một người lạnh lùng khí chất, một người xinh đẹp quyến rũ.
Vài người đàn ông gần như cùng lúc chỉ tay về phía một căn phòng ở phía đông.
Lưu Ngọc Đình nói cảm ơn, khuôn mặt vừa rồi còn nững nịu trong nháy mắt đã quay lại trạng thái bình thường.
Hai người cùng bước vào phòng của Lưu Minh Huy.
Lưu Minh Huy đang che miệng nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy hai người bước vào, hắn lộ bẻ hoảng sợ, vội vàng cúp máy:
"Ai cho hai người vào đây?"
Ánh mắt Triệu Thu Yên lộ vẻ nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy Lưu Minh Huy vừa làm gì đó rất mờ ám mới chột dạ như vậy.
Tạm gác lại sự nghi ngờ trong lòng, Triệu Thu Yên mở lời hỏi: "Tôi nghe nói anh đã nhận lời phỏng vấn của phóng viên báo Dân Sinh Tùng Giang."
“Anh còn nói với bên đó, thuốc Sài Hồ của tập đoàn chúng tôi có tác dụng phụ khiến bệnh nhân thành người thực vật."
Mặt Lưu Minh Huy lộ vẻ kinh ngạc: "Báo mai mới đăng, sao cô biết được?”
Triệu Thu Yên cười nhạt: "Cái này quan trọng sao?”
"Bây giờ thuốc của chúng tôi đã được chứng minh là không có vấn đề, nếu anh đưa ra tuyên bố như vậy, chính là vu khống."
Lưu Ngọc Đình nghiêm túc nói: "Trước khi bài báo được đăng, anh phải yêu cầu nhà báo rút bài!"
Lưu Minh Huy dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cầm tách trà lên, thoải mái nhấp một ngụm.
Rồi từ từ đặt tách trà xuống, hắn nói: "Trong phòng bệnh, tôi nghe có người nói tên không bằng cấp kia đã chữa được cho người bệnh thực vật."
"Cậu ta đã chữa được cho người thực vật."
"Vậy thì người bệnh thực vật do đâu mà ra?”
"Chẳng phải là do thuốc Sài Hồ của tập đoàn mấy người sản xuất sao?"
Lưu Ngọc Đình câm nín.
Lúc đó Lưu Ngọc Đình quá vui mừng khi Diệp Trường Thanh chữa được cho. bệnh nhân, còn hô vài câu khẩu hiệu, đại loại như y thuật siêu quần, có thể trị hết bệnh cho người thực vật.
Vậy mà cái tên Lưu Minh Huy này lại dám lấy đó làm cái cớ.
Triệu Thu Yên cau mày, biết lần này gặp phải nhân vật khó giải quyết, nhưng cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cùng lắm bọn họ bỏ ra nhiều tiền chút: "Tôi biết anh rất bận, để anh tốn công liên hệ với toà soạn rút bài sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, tập đoàn chúng tôi sẵn sàng bồi thường.”
"Bao nhiêu tiền, anh cứ nói."
Lời nói của Triệu Thu Yên đã cho Lưu Minh Huy đủ thể diện.
Rõ ràng là lỗi của đối phương, nhưng cô lại nói rất khéo, hoàn toàn không đề cập đến việc hắn làm sai.
Nhưng Lưu Minh Huy vẫn đắc ý lên mặt: "Vừa nãy không phải nói tôi vu khống sao?"
"Tôi không rút lại, cô làm gì được?”
Ánh mắt Triệu Thu Yên đột nhiên trở nên nghiêm trọng, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, đều vô dụng, cái tên này muốn phá bọn họ sao: "Anh không phải vì tiền à”
"Rốt cuộc anh muốn làm gì đây??”
Lưu Minh Huy cười lạnh: "Đừng hỏi tôi muốn làm gì."
"Hãy hỏi chính các cô muốn làm gì!"
"Y học cổ truyền là thứ xưa cũ của hàng nghìn năm trước, người thời đó ngu muội lạc hậu, bất đắc dĩ mới dùng cỏ cây rễ củ để chữa bệnh."
"Đó vốn không phải y học.”
"Bây giờ là thời đại nào rồi, con người đã bay lên vũ trụ, tập đoàn mấy người lại đi ngược thời đại, sản xuất thuốc Đông y??”
"Mấy người không thấy buồn cười sao?”
Triệu Thu Yên cảm thấy cạn lời, quyết định không nói chuyện với Lưu Minh Huy nữa, cái tên đó không phải chỉ nhắm vào bọn họ, hắn nhắm vào cả giới Đông y!
Nói thêm nữa, Triệu Thu Yên sợ mình sẽ bị Lưu Minh Huy làm cho tức chết!
Đành phải dẫn Lưu Ngọc Đình rời đi.
Diệp Trường Thanh vẫn đợi trong hành lang, thấy hai người đi ra, bèn tiến lên hỏi: "Xong rồi sao?"
Triệu Thu Yên thở dài: 'Chưa xong." Diệp Trường Thanh mím môi: "Để tôi đi tìm hắn!"
Lưu Ngọc Đình đang không vui: "Hai chúng tôi đều không giải quyết được, anh có thể làm được gì!”
"Anh đừng làm mất thời gian nữa, mau về tập đoàn họp thôi!”