Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 52: Nói được một nửa




Triệu Thu Yên thấy mẹ nhiệt tình như vậy, cô ấy nhận ra có điều không ổn: "Mẹ, để tài xế đưa con đi là được rồi, không cần làm phiền người ta đâu."

Tiêu Thanh Phong cười đứng dậy: "Vừa hay tớ cũng phải ra sân bay đón người, tiện thể đưa cậu đi luôn."

"Được rồi, phiền cậu quá." Triệu Thu Yên biết mình không thể từ chối được nữa, chỉ có thể đồng ý, sau đó cô giới thiệu Diệp Trường Thanh vẫn đang đứng bên cạnh: "Tớ giới thiệu với cậu một chút, người này..."

Nói được một nửa, lập tức bị Trương Ngọc Phân cắt ngang: "Không cần giới thiệu đâu, người ta là Tiêu Thanh Phong, thiếu gia nhà họ Tiêu, làm việc lớn, toàn kết giao với những người có địa vị cao.”

“Diệp Trường Thanh đến từ một nơi nhỏ bé, còn từng có quá khứ như vậy, không đủ tư cách để làm bạn của Thanh Phong."

Triệu Thu Yên sắc mặt hơi đổi: "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy."

Trương Ngọc Phân nhướng mày: "Mẹ nói không đúng chắc?”

Tiêu Thanh Phong cười làm hoà: "Dì à, không sao đâu, bạn mà Thu Yên giới thiệu thì cháu nhất định phải làm quen."

Nói xong, đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh, hơi hếch căm nhìn anh: "Tôi là Tiêu Thanh Phong của nhà họ Tiêu ở thủ đô, mới du học ở nước ngoài về.”

“Hiện tại là tổng giám đốc công ty con ở thành phố Tùng Giang của tập đoàn Nhật Nhật."

Diệp Trường Thanh sắc mặt bình thản, cảm nhận được sự khinh thường trong mắt đối phương, anh cũng lười nói nhiều: "Xin chào, tôi tên là Diệp Trường Thanh."

Sau đó không nói gì nữa.

Tiêu Thanh Phong chờ mãi không thấy anh nói tiếp, khóe miệng hiện lên vẻ chế giễu.

Anh ta nghe Trương Ngọc Phân nói, Diệp Trường Thanh là tài xế của Triệu Thu Yên, nên mới giới thiệu nghề nghiệp của mình.

Diệp Trường Thanh không nói, làm tài xế ở tập đoàn Phong Niên.”

anh ta quyết định vạch trần: "Tôi nghe nói anh

“Vốn xuất thân từ nơi nhỏ bé và có tiền án cải tạo như anh.” “Được làm tài xế... đã là may mắn lắm rồi.” “Anh phải cố gắng làm việc nhé."

Diệp Trường Thanh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Lái xe cho người phụ nữ của mình, tôi chắc chắn sẽ cố gắng."

Anh...

Tiêu Thanh Phong tức đến nỗi mặt mày tái mét, người phụ nữ anh ta thích nhất lại là bạn trai của Diệp Trường Thanh.

Đối với Tiêu Thanh Phong, câu nói này của Diệp Trường Thanh có sức sát thương kinh người.

Trương Ngọc Phân thấy vậy, vội vàng ra mặt hòa giải: "Diệp Trường Thanh, cháu nói bậy bạ gì vậy, cháu và Thu Yên chỉ là quan hệ nam nữ bình thường.”

“Hơn nữa mới quen nhau chưa bao lâu."

Triệu Thu Yên thấy vậy, không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, công ty xảy ra chuyện, cô ấy vô cùng lo lắng, nào có tâm trạng nghe những lời cãi vã ầm ï này.

Cô ấy nói một câu: "Con đi đây."

Sau đó quay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Diệp Trường Thanh thấy vậy, đành phải đi theo.

Trương Ngọc Phân đẩy Tiêu Thanh Phong một cái: "Cháu mau đuổi theo, lái xe đưa Thu Yên ra sân bay."

Tiêu Thanh Phong đi theo sau, nhìn bóng lưng của Diệp Trường Thanh, ánh mắt đầy oán độc, trong lòng thầm mắng: "Thằng khốn, dám giành phụ nữ với tao.”

“Mày đợi đó, tao sẽ khiến mày phải hối hận!"

Nhanh chân đuổi đến cửa, anh ta chỉ vào một chiếc Porsche: "Thu Yên, đây là xe của tớ, cậu lên xe đi."

Vừa nói vừa lịch sự mở cửa xe. Triệu Thu Yên nói một tiếng: "Cảm ơn." Cúi người chui vào ghế sau.

Tiêu Thanh Phong thấy Diệp Trường Thanh cũng định vào ghế sau, vội vàng gọi lại: "Diệp Trường Thanh, anh định làm gì?"

Diệp Trường Thanh giữ tay nắm cửa xe hơi khựng lại: "Không phải anh muốn đưa chúng tôi ra sân bay sao?”

“Tôi lên xe chứ còn gì nữa." Anh không biết Tiêu Thanh Phong lại muốn bày trò gì, nghi hoặc nhìn anh ta.

Tiêu Thanh Phong chỉ vào chiếc Porsche: "Đây là xe mới tôi mua, Porsche phiên bản mới, tám trăm vạn, anh biết lái không?”

Diệp Trường Thanh nghe ra lời châm chọc trong đó, lạnh mặt nói: chuyện gì thì nói thẳng."

Tiêu Thanh Phong lấy chìa khóa ra, ấn nút mở khóa, đèn định vị của Porsche. nháy lên một cái, xe đã mở khóa.

Tiêu Thanh Phong chỉ vào ghế lái: "Anh là tài xế của Thu Yên, anh lái xe đi.” “Nhưng đây là xe tám trăm vạn tôi mới mua.” “Anh cẩn thận một chút, hỏng thì anh đền không nổi đâu!"

Ánh mắt Diệp Trường Thanh lóe lên vẻ lạnh lùng: "Tối qua, cái giường của Thu Yên mềm quá, tôi vận động cả đêm, rất mệt.”

“Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ."

Nói xong trực tiếp chui vào ghế sau.