Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 11: Sa thải




Triệu Thu Yên bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ Diệp Trường Thanh lại nói ra.

Cô lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên mới trải qua chuyện thế này đấy! Người đàn ông này đang tuyên bố quyền sở hữu sao?

Cô cảm giác trên mặt nóng rát, có chút xấu hổ, lại thêm phần ngượng ngùng, thậm chí còn có chút tức giận với Diệp Trường Thanh.

Loại chuyện này, ít nhất cũng phải thương lượng một chút chứ.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ vẻ giận dữ: "Chuyện của hai ta, anh không cần phải nói cho họ biết.”

Bộ dạng cô xinh đẹp, mặc dù đang tức giận vẫn mang theo nét quyến rũ và rụt rè.

Cứ như là đang làm nũững.

Quyến rũ vô hạn!

Lưu Viễn Sơn nhìn mà há hốc mồm ngạc nhiên, chủ tịch Triệu Thu Yên tuy xinh đẹp nhưng lúc nào cũng lạnh như băng.

Rất nhiều nhân viên từng thảo luận không biết Triệu Thu Yên có cười hay. không

Không nghĩ tới lại thấy được vẻ nũng nịu thiếu nữ củaTriệu Thu Yên như thế này.

Trong chốc lát, ông ta nhìn đến choáng váng, mãi mới lấy lại được tinh thần.

Diệp Trường Thanh thật sự là bạn trai của chủ tịch Triệu?

Ông càng thêm khiếp sợ, một tài xế như Diệp Trường Thanh thật sự là bạn trai của chủ tịch, mỹ nữ trăm tỷ Triệu Thu Yên?

Quá sức tưởng tượng rồi!

Nhưng chuyện xay ra ngay trước mắt, ông không thể không tin.

Nghĩ đến chuyện mình vừa làm với Diệp Trường Thanh, mặt ông lập tức xám như tro tàn: "Diệp... Diệp... Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi... tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.

Anh độ lượng hào phóng.... Đừng trách tôi...”

Ông ta bây giờ hối hận đến xanh ruột, chọc ai không chọc lại chọc phải bạn trai chủ tịch.

Đây không phải là muốn chết sao?

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Không phải ông muốn tôi cút sao?”

Lưu Viễn Sơn nghe Diệp Trường Thanh nhắc tới việc này, càng thêm sợ hãi, giơ tay tát một cái lên mặt mình: "Là tôi có mắt không tròng, mắt mù không phân biệt được sang hèn!

Tôi là cái thứ không ra gì, tôi mắt chó coi thường người khác!

Ông ta một bên tự phê bình bản thân, một bên điên cuồng tự vả mặt.

Tiếng bạt tai, bốp bốp nghe thật vang dội.

Ba nhân viên bảo vệ vẻ mặt đau khổ bò dậy, thấy thế cũng đều tiến lên xin lỗi: "Diệp tiên sinh, tất cả là do quản lý Lưu quản lý, quản lý Lưu bảo chúng tôi đuổi anh đi.

Anh ngàn vạn lần đừng giận chúng tôi.

Đừng sa thải chúng tôi!”

Tập đoàn Phong Niên chính sách đãi ngộ tốt, bao gồm 5 khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở, tiền lương cao hơn hẳn một nghìn nhân dân tệ so với đi làm nhân viên bảo vệ ở mấy chỗ khác.

Nhưng vừa rồi ông ta lại dẫn người đến đuổi bạn trai chủ tịch đi.

Hiện giờ ông ta hối hận đến xanh ruột, chỉ cần có thể giữ được công việc này, bảo ông ta làm gì cũng được.

Triệu Thu Yên dần lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng: "Lưu Viễn Sơn, chuyện gì xảy ra vậy?”

Lưu Viễn Sơn ấp úng, không dám nói, Diệp Trường Thanh ở một bên bèn ân cần kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra.

Triệu Thu Yên nhất thời giận tím mặt: "Lưu Viễn Sơn, ông đối với nhân viên đều là thái độ cay nghiệt độc đoán như vậy sao hả?”

Nếu tất cả cấp quản lý trong công ty đều đối xử với nhân viên giống như ông. Chẳng phải công ty tiêu đời rồi sao?

Ông bị đuổi việc!

Hoàn tất thủ tục theo quy định và cút đi!"

Lưu Viễn Sơn có hơi không cam lòng, nhưng Triệu Thu Yên là chủ tịch tập đoàn, ông ta có thể làm gì bây giờ?

Chỉ đành tâm không cam tình không nguyện rời đi.

Triệu Thu Yên nhìn về phía ba bảo vệ còn lại: "Còn ba người các anh, các anh là bảo vệ trong công ty.

Không phải tay sai của ai đó.