"Ha ha, đùa cô thôi, đừng tưởng thật nhé." Thấy dáng vẻ Triệu Lâm ngây ra, Tân Phong bật cười.
"Ngài Tần, anh đáng ghét thật đấy." Triệu Lâm thở dài một hơi, vờ như giận dỗi mà nói với Tân Phong.
Triệu Lâm thật sự đã tưởng răng Tân Phong muốn mình mát xa cho thật.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Lâm đã dẫn Tân Phong tới khu làm việc của bộ phận tiếp thị.
Vì là một thư ký phòng làm việc tổng giám đốc nên trong tập đoàn Hoa Đại không một ai là không biết Triệu Lâm, chưa kể cô ấy còn là một nhân vật tầm cỡ nữ thần.
Hôm nay lại xuất hiện ở khu làm việc của bộ phận tiếp thị cùng với một chàng trai, điều này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Tổng quản lý hiện tại của bộ phận tiếp thị tên là Sở Hồng. Ngọc, trước hết anh đi gặp tổng quản lý Sở Hồng Ngọc trước đã, chị ấy sẽ là người trực tiếp sắp xếp công việc cho anh." Triệu Lâm dẫn Tân Phong vào nơi làm việc của bộ phận tiếp thị rồi đi thẳng vào bên trong.
Rất nhanh, hai người đã đi vào trong phòng tổng quản lý bộ phận tiếp thị.
Bên trong phòng làm việc, một người phụ nữ đứng trước ô cửa sổ đang cúi người cắt tỉa rồi cắm hoa, dáng người cao ráo đầy đặn vô cùng sinh động, so với Triệu Lâm trong sáng yểu điệu thì người phụ nữ này có vẻ căng mọng hơn một chút.
Người phụ nữ này trông có vẻ trạc tuổi với Dương Như Tuyết, khoảng chừng ba mươi tuổi, cơ thể đã chín mọng đến độ có thể vắt ra nước.
Tân Phong thầm nghĩ, sao cấp dưới của quý cô giàu có trẻ đẹp Dương Như Tuyết này lại toàn là người đẹp thế nhỉ.
"Tổng quản lý Sở, người này là Tân Phong, tổng giám đốc Dương mời anh ấy tới bộ phận tiếp thị làm việc ạ."
Triệu Lâm đi tới phía sau Sở Hồng Ngọc, không hề nói những lời giới thiệu không cần thiết, nói xong thì gật đầu với Tân Phong: "Ngài Tần, anh ở đây nghe sắp xếp của tổng giám đốc Sở, tôi đi làm việc trước."
Đợi tới khi Triệu Lâm rời khỏi phòng làm việc rồi, Sở Hồng Ngọc mới từ tốn quay cơ thể mềm mại lại, ánh mắt quan sát Tần Phong.
"Không ngờ là anh cũng khá dễ nhìn đó, con mắt của Như Tuyết cũng tạm được, nhưng không biết năng lực của anh thế nào đây." Sở Hồng Ngọc nhận xét Tân Phong một câu, giọng
nói cô ta cũng giống như thân hình vậy, vô cùng mê hoặc.
Khi Sở Hồng Ngọc quay hẳn cơ thể mềm mại ấy lại, hai mắt Tần Phong gần như sáng bừng lên chỉ trong giây lát.
Đây quả là một ngự tỷ siêu phẩm! Một bà chị siêu siêu mọng nước!
Tân Phong bỗng nảy sinh một sự kích thích muốn đi lên trải nghiệm thử cái cảm giác đầy đặn này.
Ngự tỷ chắc chản không phải là điều mà một người phụ nữ có thể so sánh được.
"Cảm ơn tổng giám đốc Sở đã khen ngợi, tôi cũng không ngờ rằng tổng quản lý bộ phận tiếp thị... Lại là một siêu mỹ nữ lẳng lơ quyến rũ."
Tân Phong cười ha ha đáp lại một câu.
Khi người khác khen bạn đẹp trai, bạn phải nhận lời, đồng thời cũng phải đáp trả lại một tiếng, đây là phép lịch sự.
Nhưng Tân Phong không biết rằng, Sở Hồng Ngọc là một người lẳng lơ nổi tiếng trong tập đoàn Hoa Đại, thậm chí là cả toàn bộ Lỗ Na.
Có rất nhiều người theo đuổi Sở Hồng Ngọc, nhưng cho đến nay vẫn chưa ai có được cô ta.
"Cậu nói chị như thế, không sợ chị ăn cậu luôn sao?"
Sở Hồng Ngọc mím môi một cái, cô ta tới gần Tân Phong, nở một nụ cười ngọt ngào.
Sáng sớm nay Sở Hồng Ngọc không tham gia cuộc họp cấp cao của công ty, bởi vì cô ta đang bận bàn chuyện hợp tác với người khác ở ngoài.
Nhưng mà, là tổng quản lý bộ phận tiếp thị nên đương nhiên Sở Hồng Ngọc cũng có nghe về chuyện đã xảy ra trong phòng họp.
Chứ không thì cô ta cũng khỏi phải làm tổng giám đốc bộ phận tiếp thị nữa.
Mới vừa nãy, Dương Như Tuyết đã đích thân gọi điện cho cô ta, nhờ cô ta chăm sóc cẩn thận và kiểm tra Tân Phong một chút.
Sở Hồng Ngọc là người thân thiết với Dương Như Tuyết nên hiểu rất rõ ý trong lời nói của Dương Như Tuyết.
"Ăn tôi? Chị là yêu tinh sao?" Tân Phong nhếch khóe miệng lên cười hỏi lại.
"Chà, em trai nhỏ này cũng có gan phết đấy, cậu là người đầu tiên trong tập đoàn Hoa Đại dám gọi tôi là yêu tỉnh ngay. trước mặt tôi."
Sở Hồng Ngọc thấy Tần Phong thú vị, nên lập tức cười đáp: "Theo chỉ thị của tổng giám đốc Dương, tôi sẽ sắp xếp cho cậu tới làm việc ở tổ tiếp thị số hai của bộ phận tiếp thị, đi lên từ làm nhân viên cấp cơ sở, mức lương cơ bản là 2000, hoa hồng trên số tiền tiếp thị là 3%, hay nói cách khác, khi đạt được 100 tệ doanh số bán hàng thì sẽ được chia hoa hồng là 3 tệ"
".." Nghe Sở Hồng Ngọc nói xong, Tân Phong không khỏi phàn nàn trong lòng.
Mẹ nó, Dương Như Tuyết sắp xếp cho hắn làm nhân viên bán hàng thật, đi lên từ cấp cơ sở, lại còn nhận hoa hồng trên mức lương cơ bản?
Mình đi làm con rể ở rể giả mạo chứ có phải tới làm công đâu!
Nhưng mà, Tân Phong có phàn nàn thì cũng chỉ là phàn nàn với bản thân mình.
Dương Như Tuyết đã sắp xếp rồi thì Tân Phong cũng chỉ đành nghe theo.
Huống chỉ, chính hắn cũng đã nói ngay trước mặt ông cụ Dương là phải đi lên từ cấp cơ sở.
"Vốn dĩ chị thấy cậu đẹp trai thế này, thì cho cậu làm phó tổ trưởng bộ phận tiếp thị cũng không thành vấn đề, nhưng mà tổng giám đốc Dương đã nói là cho cậu làm nhân viên bán hàng cấp cơ sở, nên tôi cũng không giúp gì cho cậu được!"
Sở Hồng Ngọc nhún vai nói, bộ ngực cô ta cũng theo đó mà rung lắc.
Sau đó, Sở Hồng Ngọc lại nở một nụ cười xinh đẹp cổ vũ Tần Phong: "Phải cố gắng hết sức đó nha! Chị rất coi trọng cậu!"
Nói xong, Sở Hồng Ngọc đi tới cửa, dựa vào cửa phòng làm việc, cô ta giơ bàn tay ngọc ngà lên chỉ về phía khu vực làm việc của bộ phận tiếp thị ở cách đó không xa: "Cậu ngồi ở chỗ trống bên kia, sau này cậu sẽ làm việc ở đó, bây giờ cậu có thể qua đó rồi, tổ trưởng sẽ sắp xếp công việc cho cậu."