Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 46: Sao lại nói chuyện với người đẹp như thế




Thì lại thấy Tân Phong chỉ lo cúi đầu ăn đồ ăn, cô không khỏi cảm thấy thất vọng.
Tuy nói rằng cô và Tân Phong là đôi vợ chồng giả trên hợp đồng, nhưng trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của Tân Phong.
Lúc này có người đàn ông khác mời vợ của hắn uống rượu, mà Tân Phong lại chẳng có một tí phản ứng nào cả.
Một tên nhu nhược!
Trong lòng Dương Như Tuyết lại đưa ra một kết luận khác cho Tân Phong.
Thấy Dương Như Tuyết vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng từ chối như thế, nữ nhân viên phục vụ cũng bực mình: "Thưa cô, với thân phận địa vị của Tiêu thiếu gia thì anh ấy có thể mời cô uống một ly rượu đã là phúc phận cô tu cả kiếp trước rồi đó, cô phải cảm thấy được chiều mà sợ, nhận lấy ly rượu này mới đúng."
Nữ nhân viên phục vụ tỏ ra cực kỳ bất mãn trước sự lạnh lùng của Dương Như Tuyết.
"Thưa cô, cô phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ đến một lần thôi, Tiêu thiếu gia còn mạnh hơn thanh niên bên cạnh cô gấp. cả trăm lần đó."
Nói rồi nữ nhân viên phục vụ lại khinh thường liếc nhìn qua Tân Phong đang cắm cúi ăn.
Trong mắt nữ nhân viên phục vụ, Tiêu Ngạo Thần và Tân Phong khác hẳn nhau một trời một vực.
"Cút!" Dương Như Tuyết cau mày, lạnh lùng quát một tiếng.
Nữ nhân viên phục vụ vẫn chưa biết sợ, tiếp tục nói với giọng điệu khinh thường: "Thưa cô, đừng có giả vờ cao quý lạnh lùng nữa, cô bôi bác thể diện của Tiêu thiếu gia như thế, chỉ sợ sau này..."
Bàn tay ngọc ngà của Dương Như Tuyết đập "bộp" xuống mặt bàn một phát: "Gọi chủ của các cô tới đây cho tôi!"
Xì xào...
Xung quanh, có không ít khách hàng bị giật mình bởi tiếng động phía bên này, họ ngẩng đầu nhìn sang.
Cùng lúc đó, ở cách đó không xa, Tiêu Ngạo Thần đích thân cầm một ly rượu đỏ bước về phía Dương Như Tuyết.
Phong thái cử chỉ phóng khoáng! Giữa đầu lông mày anh ta tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo.
Mấy người nam nữ cũng đi tới theo Tiêu Ngạo Thần như thể đang xem trò vui.
"Không hổ là Tiêu thiếu, vẫn khí phách như thế, thích đập. chậu cướp hoa trước mặt mọi người!"
"Cái gì mà đập chậu cướp hoa chứ, nói vậy khó nghe quá, phải gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Cũng đúng, không một người phụ nữ nào mà Tiêu thiếu để mắt tới có thể chạy thoát được cả, tôi còn nhớ cái cô hoa hậu giảng đường lạnh lùng cao ngạo hồi trước, lúc đầu thì còn chửi Tiêu thiếu gia như chó, cuối cùng thì vẫn ngoan ngoãn leo lên xe thể theo của Tiêu thiếu, nằm xuống như một con chó cái trước mặt Tiêu thiếu đó thôi."
Thấy Tiêu Ngạo Kiệt đi tới, nữ nhân viên phục vụ bước sang bên cạnh.
Một người phụ nữ có lạnh lùng cỡ nào thì khi ở trước mặt Tiêu thiếu gia cũng không thể lạnh lùng nổi nữa.
"Người đẹp, xin tự giới thiệu, tôi là Tiêu Ngạo Kiệt."
Tiêu Ngạo Thần nở một nụ cười mà bản thân anh ta tự cho là lịch lãm đẹp trai, anh ta đứng trước mặt Dương Như Tuyết nói: "Chúng ta có thể gặp được nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn, âu cũng là duyên trời định, chẳng hay cô có thể nể mặt tôi một lần mà uống một ly rượu hay không!"
Nụ cười dịu dàng, phong thái anh tuấn!
Về phần Tân Phong ngồi đối diện thì Tiêu Ngạo Thần đã quên béng luôn rồi.
Dương Như Tuyết không để ý tới Tiêu Ngạo Thần, cô chỉ nhìn Tân Phong ngồi đối diện, nói rằng: "Tân Phong, anh ăn xong chưa, ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Nữ nhân viên phục vụ sốt ruột, cô ta tiến lên chỉ thẳng vào. Dương Như Tuyết: "Đừng có mà không biết xấu hổ như thế, Tiêu thiếu gia đã đích thân tới đây cho cô thể diện..."
"Sao lại nói chuyện với người đẹp như thế"
Tiêu Ngạo Thần cắt ngang lời nói của nữ nhân viên phục vụ, sau đó anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tân Phong ngồi đối diện, cười khẩy: "Anh bạn này, tôi để ý người phụ nữ của anh, giờ anh có thể cút đi rồi."
Giọng nói của Tiêu Ngạo Thần không lớn, nhưng lại tràn đầy sự hống hách.
Mấy người nam nữ đi theo bên cạnh đều trông có vẻ hơi hả hê.
Nữ nhân viên phục vụ kia nhìn Tân Phong đang cúi đầu ăn cơm, trong mắt cô ta cũng đầy sự khinh thường.
Các khách hàng xung quanh cũng ngừng việc ăn lại mà bắt đầu vây xem, người nào cũng đều đang hóng chuyện.
Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Ngạo Thần cướp phụ nữ ngay trước mặt mọi người.
Một trò hay thế này, thậm chí còn thú vị hơn cả phim truyền hình nữa.
Tân Phong không nói gì, cho đến khi ăn xong miếng cuối cùng, anh mới lau miệng, rồi ợ một tiếng.
Thấy Tần Phong vẫn chưa đi, Tiêu Ngạo Thần chủ động cúi người xuống, giơ tay vỗ vỗ lên mặt Tân Phong: "Không hiểu tiếng người hả?”
"Một thăng quê mùa như mày thì sao mà có thể có được. một người phụ nữ xinh đẹp như thế chứ, đúng là khiến người ta ghen ty mà, đừng có chọc giận bổn thiếu gia tao, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!"
Giọng điệu uy hiếp của Tiêu Ngạo Thần vẫn ngang ngược như trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn.
Trên mặt Tân Phong chẳng có biểu cảm gì: "Đúng là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi ghét nhất là bị người khác tát vào mặt mình."
"Ồ, cũng ngầu phết đấy nhỉ, lại còn hậu quả rất nghiêm trọng nữa, tao cứ tát vào mặt mày đây, mày làm được gì nào?”
Tiêu Ngạo Thần không hề sợ hãi, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười chế giếễu, rồi lại giơ tay lên tiếp tục vỗ vào mặt Tân Phong.
Nhưng mà lần này Tần Phong không ngồi im bất động tại chỗ nữa.
Choang!
Tân Phong đột nhiên đứng bật dậy, cầm lấy chai rượu đập thẳng vào đầu Tiêu Ngạo Thần.
Ngay lập tức, chai rượu vỡ tung tóe, theo tiếng vang, đầu "Tiêu Ngạo Thần cũng nở hoa.