Tân Phong nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn lướt qua Dương Thanh Linh ngồi đằng sau.
Dương Thanh Linh hơi nhếch môi lên, dáng vẻ đắc ý anh nhìn tôi làm cái gì.
Tân Phong biết Dương Thanh Linh đang cố tình gây ra phiền phức cho hắn.
Vừa nãy khi còn ở nhà cũ của nhà họ Dương, cô gái nhỏ Dương Thanh Linh này dường như còn đang chung chiến tuyến với hắn, bây giờ rời khỏi nơi đó rồi lại bắt đầu trở mặt không muốn nhìn thấy hắn.
Quả thực là buồn cười!
Chẳng qua chút phiền toái này không làm khó được Tân Phong.
“Thanh Linh, đừng hiểu lầm, tôi xem mông của chị cô chỉ đơn giản là đứng trên góc độ của một thầy thuốc mà thôi, quan sát xem cơ thể của chị cô có còn bệnh tật gì nữa hay không”
Tân Phong lập tức giải thích.
Điều khiến Tân Phong cảm thấy bất ngờ là, lúc này Dương Như Tuyết lại không còn tức giận chửi mình như trước nữa.
Dương Như Tuyết nghe Tân Phong giải thích xong, rất bình thản nói một câu: “Vậy anh có khám ra được cơ thể tôi có bệnh gì không?”
“Tạm thời không có, lúc nãy tôi không khám kĩ” Tân Phong nhún vai một cái, đáp.
“Ý của anh là phải cẩn thận khám thêm?” Gương mặt đang tươi cười của Dương Như Tuyết lập tức lạnh đi.
“Xem ý cô thế nào đã” Tân Phong nói. “Ý của tôi là không có việc gì thì ngồi im một chỗ đi, đừng có nhìn đông nhìn tây.” Trên mặt Dương Như Tuyết không còn bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
“Chị, sao lại qua loa như thế được?” Dương Thanh Linh không ngờ chị mình Dương Như Tuyết sẽ nhẫn nhịn với hành động vô lễ này của Tân Phong, cảm thấy hơi bất ngờ.
Dương Như Tuyết biết Dương Thanh Linh không thích nhìn thấy Tân Phong, đang cố tình làm Tần Phong xấu mặt.
Cô lập tức liếc nhìn Dương Thanh Linh một cái, nói: “Anh ấy là chồng chị, cho anh ấy nhìn không phải là bình thường sao. Được rồi, em đừng làm quá lên nữa”
Dương Như Tuyết ngồi phía sau đương nhiên sẽ chọn giữ gìn mặt mũi cho Tân Phong.
Trên danh nghĩa, Tân Phong cũng là chồng của cô. Chồng nhìn vợ mình là chuyện đương nhiên.
*À..” Dương Thanh Linh bĩu môi một cái, cảm thấy không có gì hay ho, không gây thêm phiền toái cho Tân Phong nữa.
Lát sau, xe đã về tới khu biệt thự Thiên Cẩm.
“Tân Phong, buổi tối anh ngủ ở phòng cho khách đẳng kia” Dương Như Tuyết tự mình sắp xếp cho Tân Phong một phòng cho khách riêng.
Đó là một gian phòng ngủ ở trên lầu hai.
“Không phải là ngủ chung phòng với cô sao?” Tân Phong. hỏi.
“Anh mơ đẹp quá, đừng quên anh tới đây để làm cái gì. Dưới tình huống không có yêu cầu của tôi thì anh không được phép lên lầu ba.” Dương Như Tuyết lườm Tân Phong một cái, nói.
“Được, chỉ là tôi không cầm quần áo tới đây, phải về phòng trọ lấy mấy bộ quần áo.” Tân Phong chỉ định đùa một chút, đương nhiên là hẳn biết mình và Dương Như Tuyết không thể ngủ chung một phòng được.
“Hai ngày nay tôi sẽ không sắp xếp cho anh làm thêm cái gì cả, anh có thể xử lý chuyện cá nhân của mình trước, nếu như cần thêm đồ dùng hàng ngày gì thì có thể đi nói với dì Trần luôn” Dương Như Tuyết đứng ở cửa phòng cho khách, nói với Tần Phong.
“Các đồ dùng hàng ngày khác không quan trọng lắm.”
Tân Phong nói đến đây, nhíu mày nói tiếp: “Hiện tại tôi đang định hỏi cô xin ứng một phần tiền, có được không?”
“Anh cần bao nhiêu?” Dương Như Tuyết nghe vậy, không nói thêm gì mà hỏi.
Thấy Dương Như Tuyết đáp nhanh như thế, Tân Phong lập tức vui vẻ, nói: “Mười vạn!”
Dù sao lúc này cái ví của hắn cũng thật đáng lo ngại, rỗng tuếch.
Tân Phong nghĩ có một phú bà như Dương Như Tuyết ở đây, cho hắn ứng trước một ít tiền thù lao chắc cũng không phải là vấn đề.