Dương Như Tuyết sửng sốt vì lời nói của Tân Phong.
Mọi người trong phòng cũng kinh ngạc, mắt trợn tròn, cảm thấy Tân Phong không phải là đang nói khoác mà là bị điên.
Thế mà hắn lại muốn Cổ thần y xin lỗi mình, làm thế khác tên điên chỗ nào vậy.
Cổ thần y có thân phận cỡ nào? Là danh y Quảng Đông mà vô số phú thương quyền quý đều muốn tranh giành lấy lòng nịnh bợ.
"Haha, hoá ra là một tên điên, Cổ mỗ còn cho rằng hắn là thăng nhóc có chút hiểu biết về y học."
Lúc này Cổ Vô Tu không những không giận mà còn cười nữa.
Tiếp đó Cổ Vô Tu nhìn về phía bà lão Dương nói: "Lão phu nhân, Cổ mỗ không muốn nhìn thấy tên điên này, hắn ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của Cổ mỗ"
Lời của Cổ Vô Tu đã quá rõ ràng. "Xin Cổ thần y yên tâm, bà già đây sẽ sắp xếp người đuổi
hẳn ra ngoài ngay, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến ngài." Bà lão Dương ngầm hiểu, khẽ gật đầu rồi nói.
Sau đó bà lão Dương cầm cây đầu rồng chống xuống đất, trừng mắt nhìn Dương Như Tuyết: "Như Tuyết, bây giờ cháu bảo cậu ta cút ra ngoài, hay là muốn cùng cậu ta cút ra ngoài!"
Bà lão Dương dĩ nhiên nổi giận, đến cả mặt mũi của tổng giám đốc Dương Như Tuyết cũng chẳng mảy may để ý.
Xem ra có vẻ muốn đuổi cả Dương Như Tuyết và Tân Phong ra ngoài.
"Chị họ, chị xem chị cũng thật là, thứ gì cũng mang về nhà được. Người này có thể làm con rể sao, không những là kẻ bê gạch mà còn là một kẻ điên ăn nói lỗ mãng, nhanh đuổi hẳn ra khỏi Dương gia chúng ta đi."
Dương An Na đứng bên cạnh cười khẩy nói, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này làm khó dễ Dương Như Tuyết.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn về phía Dương Như Tuyết.
"Như Tuyết, tên này không xứng làm rể nhà họ Dương, con nên tìm môt người khác đi." Chú hai Dương Hồng Vinh lên tiếng.
"Tôi đồng ý với ý kiến của chú hai, tên này thân phận thấp hèn, lại không biết đối nhân xử thế. Hôm nay hẳn dám làm mích lòng Cổ thần y, ai biết ngày mai hắn lại đắc tội với tai to mặt lớn nào, chẳng phải là đem tai hoạ đến cho Dương gia à?" Chú ba Dương Hồng Diệu cũng lên tiếng chấp thuận.
"Chú hai với chú ba nói đúng lắm, nhanh đuổi hẳn khỏi Dương gia chúng ta đi."
Nghe người nhà họ Dương nói vậy, Dương Như Tuyết cau mày, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần khó coi.
Dù sao thì cô cũng là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Hoa Đại, tập đoàn Hoa Đại là doanh nghiệp của Dương gia, tổng giám đốc có quyền lực rất lớn.
Nhưng mà người nhà Dương không hề cho cô chút mặt mũi nào.
Mặc dù cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để Tân Phong giả vờ ở
Nhưng cô đã nói Tân Phong là chồng mình, cô muốn để Tân Phong đến ở rể, nhưng người nhà họ Dương vẫn cứ nhầm đến hắn làm như thế không khác gì nhắm vào cô, gây hấn với uy tín tổng giám đốc của cô.
Dương Như Tuyết năm chặt hai tay, từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, chưa từng sợ làm mất lòng mọi người.
Trước đó cô đã điều tra về Tần Phong, biết Tân Phong không phải kẻ điên. Từ việc cứu sống cô gái bị tai nạn kia cô cũng nhìn ra được Tân Phong có biết ít nhiều về y thuật, chắc chản Tần Phong đã nhìn ra được gì đó mới nói như vậy.
Chỉ là bây giờ ông nội còn phải nhờ Cổ Vô Tu chữa trị.
Cuối cùng Dương Như Tuyết ngẩng đầu lên, nói với Tân Phong: "Tân Phong, anh ra ngoài trước, đứng ngoài xe đợi tôi."
Tân Phong liếc nhìn Dương Như Tuyết, hắn có hơi bất ngờ, Dương Như Tuyết thế mà chẳng nói gì hản, cũng không trách mắng hẳn.
"Được rồi, bây giờ tôi đi."
Tân Phong gật đầu, cũng hiểu được tình cảnh lúc này của Dương Như Tuyết.
Sau đó Tân Phong quay đầu, nhìn qua một lượt người nhà
họ Dương đứng xung quanh, lạnh lùng cười nói: "Nhưng chưa đến ba phút, nhà họ Dương các người sẽ ra ngoài mời tôi vào."
"Hahaha, mời cậu vào? Tôi thấy cậu đúng là thằng điên, chắc chắn là một thằng điên. Nếu chúng tôi đi ra mời vào tôi sẽ gọi cậu là cha."
Dương An Na là người bật cười trước, cười đến mức suýt chảy cả nước mắt.
Dương An Na cảm thấy mắt nhìn của Dương Như Tuyết có vấn đề, tìm đâu ra người như vậy tới làm rể thế không biết.
Nói dễ nghe thì là tên điên, nói khó nghe thì là một tên ngu xuẩn não tàn, à mà có gì khác nhau đâu.
Hiển nhiên lúc này Dương An Na đắc ý vênh váo, mà quên mất Tần Phong vừa nói ra chuyện cô mắc bệnh khó nói.
"Gọi tôi là cha đúng không, được thôi, tôi nhớ rồi."
Tân Phong liếc Dương An Na, xoay người sải bước ra phía ngoài cửa.
“Này...