Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 7: Hồi phục và rời đi




Bệnh viện nhân dân Vũ Lương được biết đến như bệnh viện tốt nhất của cả thành phố, luôn đạt được khen thưởng hằng năm của chủ tịch tỉnh, ngay cả những vị lãnh đạo cấp cao nhất cũng từng được chữa trị tại nơi đây. Điều đó cho thấy năng lực của đội ngũ y bác sĩ bệnh viện là không hề kém cỏi.

Hôm nay bệnh viện nhân dân Vũ Lương đang tiếp nhận một ca cấp cứu đang trong tình trạng vô cùng nguy ngập. Bệnh nhân là một đứa bé khoảng trên dưới mười tuổi, bị người khác dùng hung khí đâm thẳng vào ngực, vết thương rất sâu. Đứa bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu vì mất máu, tình cảnh hiện tại như chỉ mành treo chuông.

- Y tá Trương, lập tức tiếp tục truyền máu. Đưa vào phòng kiểm tra, chúng ta cần số liệu sớm nhất để chuẩn bị cho việc phẫu thuật.

Không hổ là đội ngũ y bác sĩ giàu kinh nghiệm, Mộc Bình nhìn thấy mọi thao tác đều được xử lí rất chuẩn xác theo qui trình, không có một chút chậm trễ hay lúng túng nào thì hi vọng trong lòng lại tăng thêm một chút. Anh ta không rành về y học nhưng nhìn sơ qua vết thương của Tiểu Hắc cũng có thể thấy được nó cực kỳ nghiêm trọng. Mộc Bình tự hỏi nếu bản thân mình lĩnh phải một đòn chí mạng như vậy, liệu anh ta có cầm cự nổi hay không.

- Anh Mộc, tình hình bé trai nhà anh sao rồi? Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là hai người vừa đoàn tụ với nhau thì lại gặp phải tai nạn như vậy.

Cơ Nhạn sau khi nhận được tin nhắn của Mộc Bình thì vội chạy đến bệnh viện để thăm hỏi trợ giúp. Trong đầu cô ta vẫn tin tưởng Mộc Bình và Tiểu Hắc là cha con với nhau thật sự.

- Thằng bé không phải...

Mộc Bình đang phiền muộn trong lòng, muốn phản bác lại nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của Tiểu Hắc thì lời muốn nói cũng đành giữ lại.

- Cô Cơ, bây giờ tôi có việc quan trọng phải rời đi. Cô có thể trông chừng thằng bé giúp tôi một lúc được không? Đa tạ cô nhiều lắm.

Tối nay lực lượng đặc nhiệm của quân đội có cuộc đột kích tấn công vào thế lực Trữ gia ở Vũ Lương, Mộc Bình biết nhiệm vụ này rất quan trọng nên không thể không đi. Sau khi bàn giao lại cho Cơ Nhạn, anh ta liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, thuê một chiếc taxi đi đến điểm tập kết.

...................

Ở bất kỳ quốc gia nào, quân đội luôn được coi là biểu tượng của sức mạnh, là niềm tự hào của cả một dân tộc. Yên quốc cũng không ngoại lệ, quân đội là lực lượng mạnh mẽ nhất, ngoài bảo vệ biên cương lãnh thổ ra họ còn gánh vác sứ mệnh dẹp yên các thế lực nội loạn bên trong.

Những năm gần đây, sự vùng lên của hai thế lực là thủ tướng Lý Vương Triều và Trữ gia đã khiến cho các vị lãnh đạo quân đội phải liên tục đau đầu. Vì không muốn quốc gia phải rơi rào nội chiến khiến dân chúng lầm than, quân đội không có cách gì hơn là phải thỏa hiệp với hai thế lực kia. Nhưng sự thật lãnh đạo quân đội vẫn luôn ngấm ngầm chỉ đạo lực lượng của mình kìm chế và tìm cách suy giảm lực lượng của đối phương.

Quân đội là một thế lực đặc biệt, họ không do một ai hoàn toàn kthâu tóm quyền lực mà là tập hợp của những gia tộc theo nghiệp binh gia lâu đời. Đứng đầu mỗi gia độc đều là những vị tướng lĩnh đã cống hiến xương máu cả đời mình cho Yên quốc, danh tiếng và ảnh hưởng trong quân ngũ vô cùng to lớn.

Bình thường các vị lãnh đạo các gia tộc quân đội này ít khi phải trực tiếp gặp mặt nhau, tuy nhiên hôm nay cả tất cả lão gia chủ của bốn đại gia tộc lớn nhất lại tề tụ lại trong một căn phòng bí mật được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

- Theo lời của lão Mộc thì người đã phỏng tay trên của Trữ gia là cao thủ Chân Võ Môn đến từ Triệu quốc?

Người vừa đưa ra câu hỏi là một vị lão giả mày kiếm, mắt to, da mặt có nhiều vết sạm, có điều anh khí vẫn không bị che lấp. Nhìn vị này mọi người liền ngay lập tức nghĩ đến Trương Dực Đức (Trương Phi trong tam quốc diễn nghĩa), rõ ràng ông ta là một người cương trực và nóng tính.

- Tin tức này được một thành viên trong gia tộc của tôi truyền về, tính xác thực rất cao. Nếu không điều tra kỹ càng, làm sao tôi dám thỉnh mấy lão bất tử các ông đến đây cơ chứ.

Mộc Quốc Thái cười nhạt đáp lời, ông ta chính là gia chủ của Mộc gia, cũng là ông nội của Mộc Bình. Lần này tụ hội bốn gia tộc lớn, hay còn được mệnh danh là tứ trụ của quân đội Yên quốc, bao gồm Mộc gia, Trần gia, Kim gia và Viễn gia. Ông lão vửa đặt câu hỏi lúc nãy không ai khác hơn là Trần gia chủ Trần Chí Hào.

- Nếu thật sự cao thủ Triệu quốc đã cướp lại linh thảo thì chúng ta cũng là giúp chúng ta một tay. Thật không ngờ Trữ gia càng ngày càng lớn mật, xem ra dã tâm của họ là muốn độc chiếm cả Yên quốc. Lão Viễn, tình báo bên ông có tin tức gì về việc này không?

Người vừa lên tiếng là Kim Sáng, gia chủ Kim gia, một lão giả nhỏ con có đôi mắt sáng. Vị này ngày xưa trong quân đội được mệnh danh là thống soái mưu lược kỳ tài vì ông ta rất thông minh, binh pháp chiến thuật lợi hại lập được vô số chiến công hiển hách. Khi các lão gia chủ bàn luận, thường sẽ lắng nghe ý kiến phân tích của Kim gia chủ trước tiên.

- Trong Trữ gia, chúng ta đã biết ngoại trừ bên cạnh gia chủ Trữ Phùng có một cao thủ lợi hại hộ vệ ra thì chỉ có con trai trưởng ông ta là Trữ Cao có quan hệ thân cận với gia tộc Phú gia, một gia tộc ẩn thế trung đẳng. Mà Trữ Văn Hoàng ở Vũ Lương, kẻ chỉ đạo vụ việc vận chuyển linh thảo từ Triệu quốc lại là thân tín của Trữ Dược Sinh, nên tôi đã cho người đi điều tra tên Tứ gia này.

Nói về tình báo quân đội, Viễn gia chính là lão đại, gia tộc này không mạnh về chiến đấu trực diện nhưng họ lại có một hệ thống gián điệp ở khắp nơi, kể cả trong và ngoài Yên quốc. Tầm quan trọng của thông tin ở bất kỳ thời đại nều vô cùng quan trọng, do đó gia chủ Viễn gia Viễn Vũ Hùng luôn có vị trí đặc biệt trong mọi cuộc bàn bạc thảo luận của tứ đại gia tộc.

- Vậy việc này giao cho lão Viễn phụ trách, đội đặc nhiệm của Mộc gia chúng tôi tối nay sẽ bắt giữ tên Trữ Văn Hoàng và dọn dẹp thế lực của Trữ gia ở Vũ Lương.

Trong bốn gia tộc, Mộc gia luôn là lực lượng tiên phong, bọn họ luôn đặt lợi ích quốc gia lên đầu. Bất kỳ kẻ nào muốn phá hoại Yên quốc đều sẽ bị bọn họ thẳng thừng tiêu diệt.

- Ý của lão Mộc ông là muốn ra tay sao? Theo tôi thì dù có lật tung cả tỉnh Lộc Xuyên lên thì cũng chẳng ảnh hướng tí gì đến Trữ gia cả. Mà thôi, lão Mộc ông luôn thích quản chuyện bọn xã hội đen, tham nhũng sâu mọt mà.

Kim lão biết tính cách của lão đồng chí của mình nên chỉ góp ý vài câu rồi thôi. Chỉ là một cơ sở địa phương, cho dù bị tiêu diệt thì Trữ gia cũng không vì điều đó mà đi gây chiến với quân đội. Mục tiêu của họ là phải làm sao một mẻ tóm gọn tất cả thành viên nòng cốt của Trữ gia, khiến gia tộc này phải giải tán, trả lại sự yên bình cho Yên quốc.

Bốn vị lão giả tiếp tục trao đổi về nhau về những kế hoạch ứng phó với những diễn biến khó lường có thể xảy ra. Rõ ràng quân đội cũng đã đánh hơi được những chuyển động đáng ngờ của mạch nước ngầm đang lan chảy, thậm chí họ còn cảm nhận được một nguy cơ tiềm ẩn cho một trận chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra.

...................................

Trữ Văn Hoàng không biết được gã ta xui xẻo gặp phải Mộc gia ghét ác như cừu, mà hiện tại gã có biết thì cũng đã muộn. Nhìn xung quanh là một loạt những kẻ mặc đồ đen che mặc đang chỉa súng vào mình, gã biết cuộc đời mình đã xong rồi. Trữ Văn Hoàng gã không phải kẻ ngốc, gã sẽ không mơ mộng gì đến chuyện Trữ gia ra tay cứu vớt mình. Trong mắt cao tầng của gia tộc, gã vốn chẳng là cái gì cả.

Lực lượng đặc nhiệm của Mộc gia nhanh chóng khống chế tất cả thành viên của Trữ gia Vũ Lương, kẻ nào phản kháng đều bị bắn hạ ngay. Đó chính là quyền lực của quân đội, có thể tiêu diệt bất kỳ ai chống lệnh, quân lệnh chính là cao nhất.

- Báo cáo chỉ huy, chúng tôi đã thu thập tất cả mọi chứng cớ phạm tội cũng như tài liệu của Trữ Văn Hoàng và thuộc hạ.

Một vị sĩ quan chạy đến báo cáo với viên chỉ huy của mình. Chỉ với những bằng chứng bọn họ có được tối nay, toàn bộ Vũ Lương sẽ có một đêm gà bay chó chạy, những kẻ dính líu đến Trữ gia sẽ phải vào tù vì tội lỗi của bọn chúng.

- Tốt lắm, hãy kiểm tra lại kỹ lưỡng mọi ngóc ngách có thể. Sau đó chúng ta sẽ rút quân.

Một giờ sau, Mộc Bình đang trên đường trở lại bệnh viện nhân dân Vũ Lương. Sau khi xử lí xong thế lực Trữ Văn Hoàng, đội đặc nhiệm liền nhận lệnh trở về đơn vị của mình, việc còn lại sẽ do các lực lượng quân đội thông thường xử lí.

- A lô, cô Cơ, tình hình của đứa bé ra sao rồi? Bác sĩ có cứu chữa được không? Đã tiến hành phẫu thuật xong chưa?

Cầm điện thoại lên, Mộc Bình không đợi Cơ Nhạn nói gì thì đã hỏi một tràng, thể hiện rõ tâm trạng lo lắng của anh ta.

- Anh làm cha kiểu gì vậy? Con mình gặp chuyện cửu tử nhất sinh mà lại chạy đi đâu mất.

Cơ Nhạn lúc này rất muốn mắng cho Mộc Bình một trận nhưng nghĩ đến giọng điệu quan tâm thật lòng của anh ta thì lại thôi, cô bèn tiếp lời:

- Ca phẫu thuật rất thành công, con anh đã qua khỏi cơn nguy kịch. Bác sĩ còn nói đứa bé sống được đúng là một kỳ tích vì vết thương chí mạng rất sâu. Do thể trạng của con anh từ bé đã yếu ớt, nên cần phải nằm phòng hồi sức đặc biệt, khả năng phục hồi cũng cần vài tháng thời gian.

- Tôi biết rồi, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đang trên đường đến bệnh viện, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Thở ra một hơi, Mộc Bình cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phong cảnh Vũ Lương hiện ra trong mắt anh, cảnh sắc thành phố về đêm rất đẹp, lung linh huyền ảo. Có điều Mộc Bình biết nhiệm vụ anh ta đã hoàn thành, anh sẽ nhanh chóng phải rời khỏi nơi này để trở về Huyền Kinh.

Trong bệnh viện nhân dân Vũ Lương, Tiểu Hắc lúc này vẫn còn hôn mê. Trong vô thức, nó cảm giác được một nguồn nước ấm không ngừng chảy khắp thân thể, cảm giác này rất dễ chịu. Cứ thế, nó lại chìm vào giấc ngủ không biết được những gì diễn ra xung quanh nữa cả.

Nửa canh giờ sau, Mộc Bình đã đến nơi. Anh ta vừa vào đến quầy trực ban của y tá thì được thông báo điền đơn xác nhận thông tin người nhà bệnh nhân.

- Anh là cha của đứa trẻ?

Cô ý tá có khuôn mặt bầu bỉnh nhìn Mộc Bình hỏi.

- Khụ, không phải, tôi...là anh họ của nó.

Dưới ánh mắt quái dị nhìn mình của cô y tá trẻ, Mộc Bình biết Cơ Nhạn đã nói lung tung với người khác rồi. Mau chóng làm xong thủ tục, anh ta lập tức đi đến phòng hồi sức đặc biệt.

- Ba ngày nữa tôi phải rời khỏi nơi này rồi. Hi vọng cậu có thể hồi phục.

Thấy Tiểu Hắc vẫn chưa tỉnh lại, Mộc Bình cũng không muốn làm phiền. Anh chỉ đứng nhìn nó một hồi lâu liền rời đi, dù sao bệnh nhân ở phòng hồi sức sẽ được y tá chăm sóc rất chu đáo, người nhà cũng không được tiếp xúc gần. Vì vậy, Mộc Bình quyết định về khách sạn nghỉ ngơi và thu dọn đồ đạc của mình.

Mộc Bình không biết sau khi anh ta rời đi, đêm hôm đó y tá phụ trách chăm sóc cho Tiểu Hắc đã gặp phải một phen sợ hãi, việc này cũng làm cho bệnh viện nhân dân Vũ Lương phải nhốn nháo một phen. Chuyện là nữ y tá chăm sóc cho Tiểu Hắc khi kiểm tra lúc nửa đêm thì phát hiện xung quanh người của cậu bé bị bao phủ một lớp màu đen nhầy nhụa, không rõ là thứ gì nhưng mùi hôi thối bốc lên rất nồng nặc.

Sau khi buộc phải chuyển Tiểu Hắc qua một phòng khác tạm thời, bác sĩ trực ca đã kiểm tra xem chất màu đen kia là gì nhưng bất ngờ thay chính ông ta cũng không thể xác định được. Tuy nhiên, vì không muốn lớn chuyện, bệnh viện đã tạm thời dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ trở lại, cũng không cho phép các y tá bàn tán lung tung gây ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.

Tiểu Hắc hôn mê một lần là suốt cả ba ngày ba đêm, đến khi Mộc Bình quay lại chào từ biệt thì nó vẫn chưa hồi tỉnh được.

- Tôi phải đi rồi. Thật đáng tiếc, nếu tiểu tử cậu khỏe mạnh, nói không chừng với độ sáng dạ và lanh lợi của cậu có thể tham gia làm điệp viên ngầm đấy haha. Thôi, có duyên sẽ hội ngộ, cáo từ.

Mộc Bình nhớ lại những hình ảnh từ lúc gặp Tiểu Hắc cho đến khi nó tao ngộ tai nạn, trong lòng không khẽ cảm thán. Việc có thể làm điệp viên anh ta cũng chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi, nếu quân đội dễ dàng nhận một người vào vị trí quan trọng như vậy thì đã sớm có khối kẻ nộp đơn xin ứng tuyển rồi.

Ngay lúc Mộc Bình xoay người rời đi, một bàn tay nhỏ bỗng nắm chặt lấy góc áo của anh ta.

- Này, ông chú, quân tử nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh. Ông chú phải dắt theo tôi đi lăn lộn kiếm ăn mới được, không thể nói cho vui như nước đổ đi như thế chứ

- Tiểu tử...Cậu...đã tỉnh rồi sao?

Mộc Bình giật mình thốt lên không tin nổi. Vừa nãy đứa trẻ này còn nằm bất động như khúc gỗ, vậy mà giờ đã nắm lấy góc áo của anh rất chặt. Khí lực này cũng không phải một người vừa mới bị thương nặng xong có được đâu chứ.

- Tôi đã tỉnh được một lúc rồi, chỉ là muốn xem ông chú tâm tình chuyện gì với tôi thôi. Cứ nghĩ ông chú sẽ để lại cho tôi một chút tiền để chi tiêu sau này, không ngờ chú là người keo kiệt như vậy. Cũng tốt, ông chú đã mở lời thì tôi sẽ theo chú để kiếm một chén cơm hắc hắc.

Hai mắt của Tiểu Hắc tinh ranh nhìn Mộc Bình, khóe miệng mỉm cười gợi đòn đúng thương hiệu vô lại của nó.

- Vừa rồi tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi, tiểu tử thối cậu đừng tin là thật.

Hiện tại Mộc Bình đang giận bản thân của mình hết sức. Anh ta thà ném cho tên nhóc này một đống tiền cũng không muốn mang theo một cục nợ bên mình. Nghĩ vậy, anh ta liền tìm cách thoái thoát.

- Haha, với lại cậu vừa tỉnh lại, cần phải nghĩ dưỡng một thời gian dài. Nếu là lúc cậu khỏe mạnh bình thường thì tôi cũng có thể dắt cậu đi Huyền Kinh một chuyến.

Quá tuyệt, Mộc Bình cho rằng lý do anh ta đưa ra hết sức hợp lý, tiểu tử kia không thể nào phản bác được.

- Tôi cảm thấy mình đã khỏe hẳn rồi. Thậm chí, tôi có cảm giác mình đầy năng lượng, còn vượt xa lúc chưa bị thương nữa.

- Cậu...Vết thương của cậu? Trời ạ

Mộc Bình chết lặng khi thấy Tiểu Hắc tháo tung những băng gạc băng bó vết thương trên người mình ra. Ngay trước ngực của nó, vết thương đã hoàn toàn biến mất, ngay cả sẹo cũng không để lại dấu vết nào.

- Thấy chưa, tôi nói mình đã bình phục mà ông chú lại không tin tôi. Bây giờ ông chú dắt tôi đi theo được rồi chứ?

Nhìn Mộc Bình đứng như hóa đá, Tiểu Hắc liền nhảy xuống giường đi lại vài bước mạnh mẽ như người bình thường, một chút biểu hiện giả dối cũng không có.

- Đúng là đã hoàn toàn khỏe lại. Chuyện này...

Trong quân đội, Mộc Bình biết có nhiều loại thuốc và bác sĩ tài giỏi có thể khiến những vết thương nặng rất mau lành, nhưng dù vậy cũng cần hai tuần đến một tháng. Chứ không thể nào khiến một đứa trẻ hấp hối sắp chết sau ba ngày liền tung tăng như không có chuyện gì xảy ra vậy, thậm chí vết sẹo cũng biến mất tăm, đây không phải y học mà là thần tích a.

- Được rồi, tiểu tử cậu đi theo tôi.

Dù không đoán ra được lý do cho việc hồi phục thần tốc của Tiểu Hắc, Mộc Bình cho rằng trên người đứa bé này ắt có bí mật. Không muốn cả bệnh viện phải làm ầm lên, rồi đem đứa bé này ra làm đủ loại xét nghiệm, anh ta liền quyết định âm thầm đem nó rời đi.

"Không lẽ đứa bé này có siêu năng lực về khả năng phục hồi cơ thể"

Trên thế giới, cũng có vài trường hợp một số người được phát hiện có siêu năng lực đặc biệt như khả năng dẫn điện, chịu được nhiệt độ cực lạnh vân vân. Mộc Bình đoán rằng Tiểu Hắc có thể là một trong những trường hợp đó. Nếu thật vậy, đứa trẻ này hoàn toàn xứng đáng cho Mộc gia của anh ta đầu tư vào nó.

- Khoan đã ông chú, tôi muốn mang theo Đại Hắc. Nó là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể bỏ nó lại được.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Tiểu Hắc lên tiếng muốn mang theo chú chó mực của mình. Việc này cũng không có gì phức tạp, Mộc Bình liền đồng ý.

- Tiểu tử, tại sao cậu lại muốn theo tôi. Không sợ tôi đem cậu đi bán cho người khác à?

Ngồi trên xe taxi, Mộc Bình bình tâm lại liền hướng Tiểu Hắc thắc mắc.

- Tôi vốn chỉ là một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ thì có gì đáng giá để mà lo lắng cơ chứ. Sợ rằng bán tôi đi cũng không đủ tiền trả viện phí cho cuộc phẫu thuật vừa rồi nữa hắc hắc. Ngoài ra, ở khu mộ cổ, tôi đã nghe được cuộc điện thoại của chú. Tôi đoán chú là người làm việc lớn, chức vụ cảnh sát chỉ là che mắt mọi người mà thôi, đúng không? Với lại tôi ở lại Vũ Lương này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, ai mà biết cái gã ra tay với tôi lần trước có tìm đến nữa không. Đi theo chú vừa có cơm ăn, vừa an toàn, sao tôi lại phải từ chối?

- Tiểu tử, cậu có phải mười tuổi thật không? Tôi nghi ngờ mình đang nói chuyện với một lão hồ ly sống cả trăm năm rồi đấy.

Mộc Bình dùng ánh mắt không thể tin được đánh giá Tiểu Hắc. Nếu như lời này nghe được từ miệng của các vị trưởng bối của gia tộc, anh ta sẽ thấy rất bình thường. Nhưng những suy luận thấu đáo như thế lại xuất phát từ một đứa trẻ mười tuổi thì anh ta lại có cảm giác mình đang nói chuyện với một tên yêu nghiệt vậy.

- Hắc hắc tôi cũng không rõ. Sau khi tỉnh lại, tôi cảm thấy đầu óc của mình bỗng nhiên sáng ra rất nhiều, có nhiều việc trước đây chưa rõ giờ đã thông suốt cả.

Khẽ cười một cái, Tiểu Hắc cũng lắc đầu không hiểu. Ngoài ra, nó còn chưa nói cho Mộc Bình biết, giác quan của nó bây giờ đã nhạy bén hơn xưa nhiều lắm. Nó cảm giác được mình có thể nhìn rõ được vật ở khoảng cách xa cả trăm mét, nghe được những âm thanh như của các loại côn trùng một cách dễ dàng mà bình thường phải tập trung mới có thể nghe được.

Những chuyện này kể ra có vẻ quá dọa người nên Tiểu Hắc cũng không muốn cho kẻ thứ hai biết được. Bản thân nó cũng còn chưa kịp thích nghi với những thay đổi đang xảy ra sau khi tỉnh lại, nó chỉ biết những điều này đều có lợi cho mình nên tạm thời cũng không cần phải quá lo lắng, cái gì nghĩ không được thì cứ ném qua một bên..

Trong căn lều cũ rách nát, Đại Hắc vẫn nằm đợi huynh đệ của mình. Khi nhìn thấy Tiểu Hắc từ xa, nó mừng rỡ sủa to liên hồi rồi chạy như bay đến lao vào lòng của Tiểu Hắc.

Cảm nhận được Đại Hắc dáng vẻ mỏi mệt kiệt sức, Tiểu Hắc liền đoán được Đại Hắc đã nằm đợi mình suốt ba ngày không ăn uống gì.

- Đại Hắc ngốc, nếu tao có mệnh hệ gì thì mày cũng phải cố gắng sống thật tốt biết chưa?

Do Tiểu Hắc không có món đồ gì giá trị, ngay cả quần áo cũng độc nhất một bộ rách nát đang mặc trên người nên cả ba liền không do dự mà lập tức khởi hành.

......................................

Khi cuộc họp cao cấp của bốn đại gia tộc trong quân đội kết thúc chưa bao lâu thì Viễn gia đã nhận được một thông tin tuyệt mật vô cùng chấn động. Mặc dù tính chuẩn xác của tinh mật báo kia vẫn chưa được xác thực nhưng hệ lụy của nó là quá to lớn, có thể rung chuyển cả Yên quốc.

Nhận thấy không thể chần chờ xác minh mọi thứ, các vị lão tướng lĩnh đã bí mật cho triệu hồi các lực lượng mạnh mẽ nhất mà họ có để chuẩn bị cho một kế hoạch trọng đại. Huyền Kinh vẫn xa hoa lộng lẫy như mọi khi, người dân không ai nhận ra một cơn bão khủng khiếp sắp ập đến, cuốn tất cả vào một cuộc chiến làm thay đổi cán cân quyền lực của đất nước.

Có vẻ nhưng những cơn sóng thần sắp xảy ra đều không ảnh hướng đến Tiểu Hắc và Đại Hắc. Cặp đôi một người một cẩu này đang vui vẻ vừa ngắm cảnh bên ngoài tàu lửa vừa gặm những chiếc gà rán còn nóng hổi.

- Đúng là hai con quỷ đói đầu thai mà, bộ bao tử hai ngươi làm bằng cao su hay sao mà hoạt động tốt đến thế hả?

Mộc Bình ngồi đối diện trừng mắt lên nói. Từ lúc rời khỏi Vũ Lương đến giờ chưa đầy một canh giờ mà tên tiểu tử trước mặt và con chó của nó đã ăn muốn sạch cả thực đơn trên tàu rồi. Đây là tình cảnh ăn bù cho ba ngày nhịn đói sao, thật là quá khủng khiếp mà.

- Cũng tạm no rồi ông chú. Nếu có thêm ly kem dâu để tráng miệng nữa thì hoàn hảo.

Liếm đi vết dầu mỡ trên ngón tay, Tiểu Hắc xoa xoa nhẹ cái bụng của mình tỏ vẻ đã thỏa mãn.

- Lại còn kem dâu, ngươi tưởng đây là nhà hàng năm sao à?

Quả thật Mộc Bình cảm thấy tiểu tử này có thiên phú chọc tức người khác vô cùng tốt. Cũng may là anh ta định lực cao, nếu không đã sớm hộc máu chết vì phẫn nộ rồi.

Giờ phút này trong lòng Mộc Bình chỉ có hối hận tột độ. Đáng lẽ anh ta nên ném thằng nhỏ rắc rối này lại Vũ Lương, đúng là thương người đôi lúc sẽ hại chết bản thân mà.

- Suỵt, ông chú, có người mang súng sắp tiến vào toa tàu của mình.

Đột nhiên, Tiểu Hắc khuôn mặt nghiêm chỉnh, nhìn về phía cửa toa tàu, nói khẽ với Mộc Bình.

- Tại sao ngươi biết được?

Nhíu mày, Mộc Bình cho rằng Tiểu Hắc đang diễn trò, định la nó một trận thì cửa toa tàu bỗng mở ra và hai gã đàn ông to cao bước vào. Hai gã này nhìn một lượt hành khách trên toa rồi như phát hiện ra đối tượng cần tìm, liền đi thẳng về phía chỗ ngồi của Tiểu Hắc và Mộc Bình.

- Mục tiêu của họ là cặp đôi nam nữ ngồi dãy bên cạnh chúng ta.

Nghe Tiểu Hắc nhắc nhở, Mộc Bình liền nhìn sang dãy ghế bên cạnh. Đúng thật là một nam một nữ đang ngồi nắm chặt tay nhau run rẩy không ngừng, sắc mặt của họ trắng bệch vì sợ hãi.

- Cuối cùng cũng tìm được hai đứa chúng mày rồi, dám cướp tiền của tao rồi bỏ trốn. Tưởng dễ dàng thoát được à?

Một trong hai tên to con bước đến túm lấy người thanh niên của cặp đôi kia quát lớn, sau đó gã ta liền tát cho anh chàng đáng thương kia một cú thật mạnh, đến máu mũi cũng chảy ra.

- Trời ơi, đánh người. Mau gọi an ninh trên tàu đến.

Các vị khách ngồi gần đó nhìn thấy cảnh tượng bạo lực thì hoảng hốt cả lên. Ngay lập tức một trong hai tên cao to liền rút trong người ra một cây súng, quát lớn:

- Tất cả ngồi yên cho tao, đứa đào động đậy tao bắn bể đầu.