Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 63: 63: Đấu Giá Bắt Đầu






Biên: Bạch Tú Tài.
Căn phòng loại thường mà Tiểu Hắc thuê khá rộng rãi với diện tích gần trăm mét vuông, lại có đầy đủ bài trí phục vụ như ghế sofa, bánh trái, trà và các loại thức uống.

Ngoài ra còn có các trang bị giải trí khác như tivi khổng lồ, dàn karaoke thế hệ mới nhất, máy chơi game các thể loại vvv.
Nhìn những tiện nghi cao cấp thế này, Tiểu Hắc cảm giác mình vào nhầm chỗ rồi.

Ta chỉ thuê một nơi để yên tĩnh tham gia đấu giá chứ không phải nghĩ dưỡng ở khách sạn năm sao nha.
Không quan tâm đến mấy thứ phù phiếm, điều khiến Tiểu Hắc cảm thấy ưng ý nhất chính là những căn phòng ở đây cách âm cực tốt.

Lại có cửa sổ có thể quan sát thấy rõ sân khấu đấu giá mà không sợ kẻ khác biết mình là ai do loại kiếng được thiết kế đặc biệt.

Rõ ràng, nếu không xét về giá tiền thì mọi dịch vụ mà Vạn Kim thương hội cung cấp đều có thể đánh giá tuyệt vời, không chê vào đâu được.
Cầm lấy vài quả táo chín mọng, Tiểu Hắc vui vẻ thưởng thức trong khi chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.

Vì thời gian vẫn còn khá sớm, nên vẫn còn nhiều người tham dự lúc này mới lục đục tiến vào.

Nó có thể nhận biết một vài khuôn mặt "thân thuộc" ví như đám gia tộc nhập thế đã từng tham gia vào vụ việc của Lý Vương Triều.

Ngay cả Tra Thiên Ứng cũng xuất hiện, lão ta tận lực tránh né những gia tộc khác, nhanh chóng được tiếp dẫn viên dắt đến một phòng riêng loại thường.

Trong khi các gia chủ khác lại cùng vài tộc nhân lựa chọn loại phòng cao cấp.
- Xem ra lão gia hỏa này gần đây cũng không được sống sung túc cho lắm.
Nhìn ra được sự bài xích của những gia tộc khác đối với Tra gia, Tiểu Hắc cảm thấy có chút thương hại.

Người khác vẫn còn nghi kỵ bọn họ nhưng nó thì lại biết rõ ràng Tra Thiên Ứng cũng chỉ là kẻ bị hại trong bố cục của Hồ Bính mà thôi.

Dùng nhân sâm nghìn năm làm mồi nhử gây nên một trận náo loạn để đánh lạc hướng dư luận và cảnh sát, lại dụ dỗ Tra gia làm con cá đầu đàn cùng hơn mười gia tộc khác triệt tiêu lực lượng thủ vệ của Lý Vương Triều.

Cuối cùng lại an bài cho quân đội đến dọn dẹp tàn cuộc để cho hắn ta có thể ung dung lấy được bản đồ.

Sau sự việc, vẫn không ai biết được chân tướng trừ Tiểu Hắc nó, đây mới là đỉnh cao của mưu lược, một vở kịch hoàn mỹ.
Khoảng mười lăm phút sau, lại có một đám người lạ mặt bước vào, dẫn đầu là ba trung niên có khuôn mặt hao hao giống nhau.

Chắc chúng ta vẫn không quên thanh niên Trình Tuấn hộ vệ bên cạnh Lý Vương Triều.


Chính xác ba vị này là ba vị thúc bá của gã, đáng lẽ họ là bốn huynh đệ, tiếc là một người đã bỏ mạng trong trận giao chiến với Tôn Thiết Sơn.
Dĩ nhiên, Tiểu Hắc không biết được thông tin về Trình gia nên không nhận ra bọn họ.

Gia tộc có quan hệ mật thiết với vị cố thủ tướng này vốn là một phân chi bí mật của Bình Thiên Phái, có nhiệm vụ khống chế cao tầng chính trị nước Yên.

Ngoài ra, bọn họ cũng nhờ vào môn phái và tài lực của Lý Vương Triều giúp sức mà phát triển.

Thực lực của bọn họ hầu như không tình báo của thế lực nào trong quốc gia thăm dò được, vậy mà lại bị Hồ Bính nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thậm chí, hắn ta còn hiểu rõ ham muốn của gia tộc họ Trình với nhân sâm nghìn năm.

Kết quả là Hồ Bính đã dùng Tôn Thiết Sơn để lôi kéo toàn bộ cao thủ thủ hộ Lý Vương Triều, thuận tiện cho hắn ta hành động.
Việc này Tiểu Hắc không hề hay biết đến, mà nếu có thì nó cũng không quan tâm.

Các người cứ đấu đá là chuyện các ngươi, tiểu ca đây chỉ muốn chút tài nguyên để tu luyện mà thôi, lôi ta vào làm gì.
Hiện giờ, điều khiến Tiểu Hắc cảm thấy hứng thú chính là tu vi của ba vị này không ngờ lại là hoàng cấp cao thủ.

Trong đó, có hai vị còn mạnh hơn người còn lại một chút, đại khái chắc là trung kỳ tu vi.

Một tổ hợp ba hoàng cấp, nếu không phải thuộc tông môn chân võ môn nào thì đúng là quá đáng sợ.

Nên nhớ rằng đến thời điểm này, Tiểu Hắc vẫn chưa phát hiện ra gia tộc nhập thế nào có hoàng cấp cao thủ tọa trấn.
- Thú vị thật, đấu giá hội này ngọa hổ tàng long không ít.
Nửa canh giờ nữa trôi qua, bấy giờ đám người Ngũ Hợp Phái mới lần lượt xuất hiện.

Đầu tiên là Dực Vũ của Mạc Kiếm Môn, người để lại ấn tượng cực tốt cho Tiểu Hắc.

Hôm nay ông ta thân mặc một bộ trường bào màu trắng cổ trang, râu dài quắc thước, ánh mắt nhìn thẳng, vẫn là bộ dáng của một cao thủ chính trực điển hình.
Đúng như Tiểu Hắc suy nghĩ, Dực Vũ cùng đồ đệ chính là đi về phía dãy phòng siêu cấp dành cho những ai có "thân phận đặc thù" mà tên lính canh đã đề cập trước đó.

Số lượng căn phòng loại này cũng hơn chục cái, xem ra không chỉ Ngũ Hợp Phái có tư cách này.

Còn về thân phận những kẻ khác thì nó cũng không thể đoán được, có thể là các thế lực ngoại bang chăng?
Trái ngược hoàn toàn với hình tượng của chưởng lão Mạc Kiếm Môn là tên trung niên đại hán Tàng Bào của Hổ Lưu Phái.


Nhìn kiểu cách hung tợn của gã khiến ai cũng phải tránh xa, Tiểu Hắc chỉ hận không thể một cước đá tên này ra ngoài.

Đợi thực lực nó mạnh lên, gặp người môn phái này ở đâu, nó sẽ đánh cho kêu cha gọi mẹ, không dám ló mặt ra đường nữa.
Hàng Quan Am thì vẫn vậy, áo lam thanh tịnh, sư thái Cốc Ni cùng hai đồ đệ đều khá kín tiếng.

Tiểu Hắc thật không thể tưởng tượng được những vị nữ tu sĩ hiền hòa này khi đánh nhau với kẻ địch sẽ có bộ dạng ra sao.

Dù gì thì nó cũng không tin cao thủ nội khí sẽ dùng kinh phật để độ hóa đối phương, nếu đơn giản như thế thì thế gian đã thái bình từ lâu.
Loạn Thập Đao Phái và Thanh Hà Môn tiến vào cùng lúc, song hai bên lại chỉ chào hỏi khách sáo vài câu rồi phòng ai nấy vào.

Không ngoài dự đoán của Tiểu Hắc lão già Hà Liệt chẳng những dẫn theo Viễn Y Tình tham dự đấu giá mà còn tỏ ra khá thân thiết, vừa đi vừa trò chuyện không ít.
- Lão già mắt ưng này nhìn là biết kẻ lòng dạ hiểm độc, từ khi nào lại trở thành hình tượng sư thừa đầy hòa ái thế kia.

Hắc hắc nếu không phải ta đã nghe lén được câu chuyện phía sau thì chắc còn lầm tưởng đấy.
Trong giới trẻ tứ đại gia tộc, Viễn Y Tình có thể xem là một nhân vật nhưng so sánh với tông môn nội khí thì nàng chẳng là gì cả.

Lão cáo già họ Hà tận lực thu nhận cô ta cũng chỉ vì tài phú của phụ thân nàng mà thôi.
- Đúng là bỉ ổi, sư phụ chó má gì chứ.

Đã không cho học sinh của mình được thứ gì tốt thì đứng có mà trục lợi chứ, ta nhổ vào.
Tiểu Hắc tức giận chửi tục một câu.

Có điều nghe qua, Diệp Thanh Hàn lại có cảm giác tên đệ tử của mình đang chỉ cây dâu mắng cây hòe vậy.

Khụ khụ sư phụ cũng cho...!à không cũng truyền dạy ngươi tất cả sở học của ta mà.

Còn về phần tài nguyên thì không phải ta đã hứa sau này sẽ bù đắp sao.

Tự nhiên khi không ta nằm yên, rất an phận của mình cũng bị dính đạn cơ chứ.
Khách nhân dường như đã đến đông đủ, Tiểu Hắc cười nhạt một tiếng rồi không thèm để ý đến chuyện khác nữa mà chú tâm thưởng thức bánh trái được chuẩn bị sẵn.


Phải công nhận rằng đầu bếp ở đây tay nghề không tồi, bánh rất mềm và thơm, cắn vào đã thấy được hương vị lan tỏa cả người.

Thế là tên nhóc này cắm đầu vào việc ăn uống đến tận khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
- Kính chào tất cả các vị khách quý đã dành chút thời gian đến tham gia buổi đấu giá hộ của thương hội Vạn Kim.

Tôi tên là Ngọc Bích, người chủ trì buổi đấu giá hôm nay.
Một giọng nói ngọt ngào trong veo vang lên, quan khách liền lập tức đổ dồn về phía sân khấu.

Dưới ánh đèn sáng, một bóng dáng kiều diễm hấp dẫn mê người đang lướt nhìn qua những ánh mắt nóng bỏng không ngừng tập trung vào những đường cong uốn lượn trên thân thể mình.

Ngọc Bích, vưu vật mà nhiều người đều thầm mơ ước, mỹ nữ được mệnh danh là đẹp nhất Huyền Kinh.
Bông hồng thường có gai nhọn, nữ nhân chủ trì đấu giá này là một củ khoai bỏng mà không ai dám động vào.

Chưa nói đến địa vị không nhỏ của cô ta ở Vạn Kim thương hội chi nhánh Yên quốc, ngay cả thực lực của cô nàng cũng khiến cho nhiều kẻ có tâm ong bướm phải thối lui ba thước.
Bằng vào thanh minh nhãn, Tiểu Hắc đã sớm nhận ra tu vi hoàng cấp sơ kỳ đỉnh phong của Bích Ngọc.

Xem ra người của thương hội này không ai là quả hồng mềm cả, ngay cả một nữ nhân như hoa như ngọc cũng là cao thủ đỉnh cao.
- Không để quý vị phải đợi chờ lâu, tôi xin giới thiệu vật phẩm đầu tiên trong buổi đấu giá.
Không quá nhiều lời dạo đầu, Ngọc Bích lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo người tham dự.

Tay của cô ta chỉ về phía một cái khay dài đang được đặt trong một cái khay dài có phủ vải đỏ phía trên.
Lật tay một cái, một thanh trường đao bóng loáng hiện ra, toàn trường liền sôi sục.
- Binh khí thượng phẩm Thanh Long Đao, do luyện khí đại sư Gia Lập tại Triệu quốc tự tay chế tạo, giá khởi điểm là hai mươi triệu, mỗi lần tăng giá không dưới năm trăm nghìn.
Lời của Ngọc Bích vừa dứt, một loạt tiếng báo giá vang lên dồn dập.

Có thể thấy rõ binh khí tốt có sức hút như thế nào, lại còn được luyện khí đại sư nổi danh ở nước Triệu luyện chế nữa chứ.
- Lỗ gia chúng ta ra giá hai mươi hai triệu
- Hai mươi lăm triệu, Phiêu gia nhất định phải lấy về tay
- Hừ, hai mươi lăm triệu mà cũng đòi tranh, Trần gia ra giá ba mươi triệu
Vũ khí vô cùng trọng yếu với võ giả nên không lạ gì khi các gia tộc nhập thế và ngay cả gia tộc quân đội cũng thay nhau báo giá.

Chẳng mấy chốc, giá trị của thanh binh khí trung phẩm đã vượt qua con số tám mươi triệu.

Lúc này, tiếng báo giá từ căn phòng của Trình gia mới vang lên.
- Một trăm triệu
Một lần tăng hai mươi triệu, Trình gia vừa ra giá đã khiến cho vài kẻ thực lực tài chính bình thường còn ý định cạnh tranh phải bỏ cuộc.

Tôm tép đã bị thải loại, Ngũ Hợp Phái bấy giờ mới bắt đầu vào cuộc.
- Hổ Lưu Phái ra giá một trăm mười triệu.
- Hàng Quan Am ra giá một trăm mười lăm triệu

- Mặc kiếm Môn ra giá một trăm hai mươi lăm triệu
....
Kẻ hô người ứng, chưa đầy mười phút, giá trị của Thanh Long Đao đã vượt qua con số trăm triệu và vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Chứng kiến cảnh này, Tiểu Hắc có cảm giác ruột gan đau nhói, hận không thể chạy về Mộc gia đòi thêm lợi tức.
Tiên sư nó chứ, lão tử cứ ngỡ một trăm triệu của mình đã là cái giá trên trời.

Ai dè thanh sắt rỉ kia còn ngưu bức hơn, chưa gì đã sắp chạm đến một trăm năm mươi triệu rồi.

Loại hàng hạ cấp tầm thường này làm sao có thể so sánh với binh khí hạng nhất do Tiểu Hắc ta luyện chế cơ chứ.
Cứ mỗi lần vật phẩm tăng giá, Tiểu Hắc lại thấy tim mình nhỏ máu.

Cuối cùng, trưởng lão họ Đằng của Loạn Thập Đao Phái dùng cái giá một trăm bốn mươi chín triệu đánh bại tất cả giành lấy Thanh Long Đao.

Dù sao thì môn phái này chủ tu là đao pháp, nên họ nhất định phải giành lấy cho bằng được.
Binh khí thượng phẩm hầu hết trưởng lão Ngũ Hợp Phái đều đã có, nhưng đâu ai ngại mình sở hữu thêm vài món.

Dù sao thì ai biết được lỡ khi chiến đấu binh khí bị hư tổn thì sẽ có dự trữ để sử dụng, hoặc không thì đem tặng cho đệ tử chân truyền của mình cũng được.

Nên nhớ rằng ở Yên Quốc không hề có luyện khí đại sư nên cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được binh khí chất lượng.
- Vật phẩm tiếp theo là một lọ “Hồi Sinh Đan” chuyên dùng chữa trị nội ngoại thương được luyện chế từ Cốc Diệp Y Quán của Triệu quốc, có thể khôi phục trong thời gian cực ngắn, công dụng hết sức thần kỳ.

Một lọ mười viên, giá khởi điểm mười triệu, mỗi lần tăng giá không dưới năm trăm nghìn.
Lại là một vật phẩm gây oanh động không nhỏ, lần tiểu hội này không ngờ lại xuất hiện nhiều thứ đáng giá như vậy.

Tuy giá khởi điểm không cao như binh khí nhưng do tính thực dụng của đan dược mà số người cạnh tranh lại càng đông gấp bội.
- Không phải chứ, cái thứ cao da chó này lại được hoan nghênh như tiên đan vậy? Lại còn lấy tên thật kiêu nữa chứ? Hồi Sinh Đan cái rắm gì chứ? Nếu lão tử đem Bồi Hoàn Đơn ra đấu giá không phải là sẽ đáng giá gấp mấy lần sao?
Tiểu Hắc xấu xa thầm tính toán, kết quả mới phát hiện ra đấu giá hội này đúng mảnh đất lành đối với mình.

Từ binh khí đến đan dược, những thứ nó luyện chế ra đều là hàng đỉnh cấp trong thiên hạ, lại không nơi nào có thể xuất ra được.

Nếu nó bắt tay với Vạn Kim thương hội thì tiền sẽ chảy vào như nước, không phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa.
- Cái gì cũng cần phái có thực lực, tu vi không đủ mà lại chui đầu vào hang cọp thì chẳng khác nào nộp mạng.
Lòng tham có thể giết người, Tiểu Hắc không vì một chút mộng tưởng mà dễ dàng nhảy vào hố lửa.

Với bản lĩnh hiện tại, chỉ sợ nó chẳng những không thể đàm phán với Vạn Kim thương hội mà còn bị người ta bắt đi làm lao dịch.

Kết quả cuối cùng chính là suốt đời làm con bò vắt sữa, phải luyện chế binh khí và đan dược cho kẻ khác đến chết mới thôi..