Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
Không có cách từ chối tiếp nên Tiểu Hắc đành dẫn mấy người Mộc Bình vào bên trong phòng VIP của Mao Lượng. Dùng thần thức quét qua, Tiểu Hắc đã sớm biết rõ có bốn người trong phòng. Khi cả đám bước vào, mấy người kia cũng giật mình ngước nhìn.
- Haha, để Mao gia giới thiệu cho các ngươi làm quen. Đây là Hắc Tử, hắn vừa nhập học vào lớp ta không lâu, hai ta có thể xem là hảo huynh đệ. Còn những vị này là thân hữu của Hắc Tử, ta mời họ vào dùng bữa chung với chúng ta, càng đông càng vui nha.
Phải công nhận rằng Mao Lượng có tố chất của một gia tộc làm kinh doanh lão luyện, chỉ nói chuyện vài câu đã giúp hai nhóm người xa lạ có thể vui vẻ ăn uống trò truyện với nhau. Món ăn được gã gọi thêm lên rất nhiều, nhìn chẳng khác nào mãn hán toàn tiệc, nhìn thôi cũng đã cảm thấy no bụng.
Bốn người bạn của Mao Lương chia ra làm hai nam hai nữ, ba người trong số họ đều là học sinh của Đại Thiên học viện. Còn một vị thiếu niên có dáng vẻ to con lại đến từ Trấn Quốc học viện, nghe nói học viện đó ở tận Yến Kinh, thủ đô của Triệu quốc. Đồng thời, Trấn Quốc học viện cũng là học viện cao cấp nhất của đất nước, người theo học đều là con cái của các gia tộc, quân đội, quan chức chính quyền, không nhận người thường không có xuất thân.
Thiếu niên to con tên là Trần Tụ, là con cái của một vị tướng quân, do gia đình bắt buộc nên hắn ta phải theo học ở Trấn Quốc học viện. Hai thiếu nữ kia thì đều là con cái của tiểu gia tộc, nhan sắc đều ở mức khá, hoạt bát vui vẻ, thiếu niên cuối cùng là một thanh niên con nhà bình dân, nhìn dáng vẻ thì là một con mọt sách.
Nhìn bạn bè của Mao Lượng đủ loại tầng lớp, không khó để mọi người nhận ra tính cách cởi mở của gã. Chỉ là Mao Lượng cũng không phải người kết giao bừa bãi, chỉ có những kẻ khiến gã thấy thuận mắt thì cho dù là một tên khuất cái thì gã cũng vui lòng xưng huynh gọi đệ. Còn nếu đã không thích thì dù là thiên tài của đại tông môn Mao Lượng cũng chẳng quan tâm. Cái tính phóng khoáng này khiến Tiểu Hắc rất thưởng thức, cho dù Tiểu Hắc là một người làm việc thiên về tính toán nhiều hơn.
Do thân phận đặc thù cùng với tuổi tác nên đám người Khương Đào Tiên cùng với Trương Loan cùng Tương Hoàn chủ yếu trò chuyện với nhau. Mộc Bình và Thất Sát thì mặt mày lạnh tanh, hầu như chỉ ăn uống, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Cho nên đối ngoại vẫn chủ yếu là do Tiểu Hắc một mình giao lưu với Mao Lượng cùng đám bạn của gã.
- Trần Tụ, ngươi ở Yến Kinh dạo này chắc bận rộn lắm nhỉ? Tứ đại học viện tranh tài cũng sắp diễn ra rồi.
Mao Lượng mỉm cười nâng ly nước hoa quả nên hướng Trần Tụ nói. Thiếu niên to con cười khổ đáp:
- Tứ đại học viện tranh tài là sự kiện dành cho đám thiên tài, ngươi và ta ngay cả tư cách xếp hàng dự bị cũng không có nữa thì quan tâm làm gì.
Thiếu niên mọt sách đưa tay chỉnh cái kính cận của mình lại cũng góp lời vào:
- Nghe nói đợt tranh tài này đặc biệt quan trọng, ngoại trừ phần thưởng ra thì những người tham gia sẽ được đại diện cho quân đội tham gia vào bách gia kiêu tử cuối năm nay.
- Bách gia kiêu tử lần này hinh như bất kể gia tộc nào cũng có thể đưa danh ngạch ứng cử sơ loại mà nhỉ?
Hai thiếu nữ dù đến từ tiểu gia tộc cũng đã nghe đến sự kiện bách gia kiêu tử. Khác với mọi lần, đợt tổ chức này mở rộng cho gần như mọi quốc gia, mọi thế lực lớn nhỏ, ai cũng có thể đưa ra ít nhất một danh ngạch tham gia.
- Hắc hắc, các người các ngươi biết một mà không biết hai. Số lượng tham dự quá đông thì liệu Chân Võ Điện sẽ rảnh rỗi tới mức ngồi đợi từng trận đấu diễn ra hay sao?
Nở một nụ cười thâm ý, Mao Lượng tỏ ra bí hiểm lên tiếng.
- Ý của ngươi là...?
Hai thiếu nữ cùng thanh niên mọt sách khó hiểu nhìn về phía Mao Lượng, còn Trần Tụ thì dường như đã sớm biết lời đối phương sắp nói nên thần thái khá bình thản. Còn đám người Tiểu Hắc lại dửng dưng ăn uống như đang nghe chuyện phiếm đàm mà thôi.
- Sở dĩ Chân Võ Điện mở rộng đối tượng tham dự có lẽ vì họ muốn tìm kiếm nhân tài trong nhân gian. Chứ nếu cần số lượng thì cần gì thi thố, cứ thu hết vào là được. Với yêu cầu cực cao của họ thì phương pháp sàng lọc sẽ rất cực đoan, ta dám cá chỉ cần một vòng sơ loại sẽ đủ sức dẹp bỏ hết chín thành ứng viên. Như vậy vừa nhanh chóng, lại vừa tiết kiệm thời gian và sức lực.
Không hổ là tư duy của thương nhân, phân tích rất hợp lí. Ánh mắt Tiểu Hắc lóe lên, không khỏi nhìn Mao Lượng thêm một chút. Vị bằng hữu này của nó không tầm thường tí nào.
Tất nhiên, theo Tiểu Hắc suy luận thì có thể ý định của Chân Võ Điện còn sâu hơn bề ngoài rất nhiều. Một thế lực nắm giữ rất nhiều công pháp võ thuật, là cội nguồn nội khí võ học trên thế giới không thể nào làm một việc mà không có lý do đằng sau được.
Mật ngọt chết ruồi, cho dù biết là có âm mưu thì mọi thế lực trên thế giới vẫn lao đầu vào vì phần thưởng phong phú do Chân Võ Điện hứa hẹn. Đáng tiếc, mấy thứ võ học đó Tiểu Hắc chẳng để vào trong mà, đối với nó thì tuyệt thế võ công đi chăng nữa cũng không có chút tác dụng nào. Cho nên bách gia kiêu tử lần này Tiểu Hắc chỉ mang theo tâm trạng cẩn trọng và bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác.
- Không hổ danh là Mao thiếu gia, suy nghĩ cũng cao hơn chúng ta một tầng.
Thiếu niên mọt sách như ngộ ra được đại đạo, vội vàng ôm quyền tâng bốc Mao Lượng một phen. Dù là bằng hữu thì địa vị của đích tử của một đại gia tộc nội khí vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. Cũng chính vì điều này mà Mao Lương khá hứng thú với Tiểu Hắc, mọi thứ quyền lực hay tiền tài đều không thể lay động được tiểu tử này.
Theo Mao Lượng thấy thì Tiểu Hắc không phải là không hiểu mà căn bản là xem nhẹ những thứ dung tục đó. Trên đời này chỉ có hai dạng người như thế, một là những kẻ điếc không sợ súng, hai chính là thần long ẩn mình. Mà Tiểu Hắc lại mang đến cho Mao Lượng một cảm giác rất bí ẩn, thần thần bí bí như mây mù, cho nên Mao đại thiếu quyết định tin tưởng vào trực giác của mình mà kết hảo hữu với tiểu tử nhìn gầy ốm đen đúa này.
- Cho dù có vượt qua được vòng sơ loại thì thế nào. Chúng ta vốn cũng không thể nào so tài được với đám yêu nghiệt đên từ mấy tông môn kia. Bọn chúng ngoại trừ tu vi cao cường ra thì võ học, vũ khí đều trang bị loại tốt nhất, tranh thế nào được.
Trần Tụ gắp lấy một con bào ngư to rồi nhai nhấm nháp nói. Ở mấy học viện này, bọn họ còn có chút địa vị, còn nếu phải so với đám thiên kiêu tông môn thì căn bản như đom đóm so với trăng rằm a.
Mao Lượng không nghĩ như thế liền đáp lại:
- Thật ra được vào danh sách đại diện cho tứ đại học viện cũng không tệ đâu. Chí ít thì cũng được tài nguyên để gia tăng tu vi, còn được trang bị thêm vũ khí để gia tăng chiến lược. Dù sao thì chúng ta đạt được giải thưởng gì ở bách gia kiêu tử thì quốc gia cũng có lợi mà. Bọn họ nhất định sẽ vì thế mà gia tăng chiến lược cho ứng viên của phe mình.
Muốn thu hoạch thì phải có trả giá chứ. Đùa sao? Nguyên tắc căn bản của một nhà đầu tư là phải bỏ vốn nha, đầu tư càng lớn thì lợi tức sau cùng sẽ có thể tăng lên càng nhiều. Tất nhiên sẽ có rủi ro nhưng trên đời nào làm gì có chuyện gì chắc chắn trăm phần trăm cơ chứ.
Nghe nói đích thân hoàng gia đã ban lệnh, nếu có thể đạt được võ học hay công pháp, đan dược, thần khí nào từ Chân Võ Điện đem đi cống hiến sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh. Phải biết rằng ngoài các con cháu của hoàng gia và quân đội vốn đã trung thành thì các gia tộc nội khí cũng là một nguồn trợ lực không ít. Bởi lẽ không phải gia tộc nội khí nào cũng hoàn toàn ngả về phía các tông phái.
Ví dụ như Mao gia của Mao Lượng, bọn họ chuyên làm kinh doanh nên ngược lại thân thiết với chính quyền nhiều hơn. Một số gia tộc thì trung lập, ai đem lại lợi ích lớn thì họ sẽ ủng hộ phe đó. Cho nên việc các con cháu gia tộc theo học các học viện là chuyện rất phổ biến. Chí ít trong học việc sẽ không có nghĩa vụ hay gò bó áp đặt quá nhiều như gia nhập tông môn.
Ngoài các gia tộc ra, còn có một số thế lực đặc thù khác cũng đưa người vào học viện, ví dụ như Hạ Khiết An chẳng hạn. Nàng ta không nói rõ ràng xuất thân của mình ra nhưng Tiểu Hắc có thể đoán được thế lực phía sau nàng ta không hề tầm thường chút nào. Bằng vào nhãn pháp của mình, Tiểu Hắc cũng sớm phát hiện nhiều thanh thiếu niên có tu vi và thực lực ẩn mình khác. Cho nên nếu đi tranh đoạt thì đám con cháu gia tộc như Mao Lượng,Trần Tu e là kết quả không quá lạc quan như bọn họ tưởng tượng đâu.
Tiếp theo, đám người Mao Lượng lại trò chuyện đủ thứ sự kiện trong và ngoài nước. Bọn chúng cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tuy vũ lực có thể hơn người trưởng thành nhưng tính cách vẫn chỉ là đám trẻ con. Cho nên nhiều thứ Tiểu Hắc cũng lười tham gia mà chỉ cắm đầu vào thức ăn ngon lành trước mặt.
Mãi cho đến khi chủ đề chuyển sang đến trên người Tiểu Hắc...
- Hắc Tử, ta nghe nói ngươi và Hạ hoa khôi có quan hệ rất tốt. Hắc hắc, mấy tên lớp trên có vài người không nhịn được, ta e là ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.
Việc Hạ Khiết An hay đi với Tiểu Hắc không phải chuyện bí mật gì, gần như ai nấy đều biết. Trong đó không thiếu mấy kẻ mộ hoa sứ giả, mấy tên này ai nấy đều cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng với nữ thần, cho nên đều rất ghen ghét với Tiểu Hắc.
- Hừ, Hạ tỷ tỷ muốn đi với ai là quyền của tỷ ấy, một đám "liếm cẩu" không đáng phải bận tâm.
Tự nhiên Tiểu Hắc thừa biết hoa thơm sẽ có ong bướm vây quanh. Cơ mà đóa hoa như Hạ Khiết An thì tất cả mấy tên trong học viện thật sự chưa đủ thực lực và bối cảnh để đứng cùng với nàng.
Đúng là mấy vị tình thánh hay chém rằng tình yêu vốn không có giai cấp, vượt qua không gian thời gian gì đó. Tiếc là thực tại thì tàn khốc, một tên không có bản lĩnh mà muốn chiếm giữ trái tim của một đóa hoa muôn người muốn có là chuyện không thể nào. Chỉ việc hắn ta có sống sót qua được ám chiêu của đám người theo đuổi kia là cả một vấn đề.
Với Tiểu Hắc thì địa cấp cường giả còn không đáng để vào trong mắt của nó. Cho nên mấy thanh thiếu niên tu vi cao lắm chỉ cỡ hoàng cấp hậu kỳ lại càng không đáng nhắc tới. Một đối thủ mà ngay cả một chiêu của mình cũng không đỡ nổi thì làm sao có tính khiêu chiến đây?
À không đúng.
Phải nói là ngay cả mấy hộ vệ của Tiểu Hắc như Thất Sát cũng đủ đồ sát bọn chúng thì bọn con ông cháu cha kia nha.
- Haha, khẩu khí rất khá, Trần Tụ ta thích nhất là nam nhi mạnh mẽ cường thế.
Trần Tụ vốn là một mãng phu nên không hẹn mà lại vừa mắt với mấy lời của Tiểu Hắc. Còn vui vẻ nâng cốc uống cạn ly nước trái cây, khà khà vài hơi như kiểu nam nhân chân chính đang uống rượu vậy. Tuổi trẻ mà, nên ngông cuồng môt tí mới vui, những kẻ chỉ biết sợ hãi run rẩy thì tương lai đoán định sẽ khó mà tiến xa được.
Hai thiếu nữ thì liếc nhìn Tiểu Hắc một cách thâm ý. Bọn họ không phải là người ở xa đến như Trần Tụ mà là học sinh hàng thật giá thật tại Đại Thiên học viện nên rất hiểu rõ danh khí của Hạ Khiết An. Phải nói rằng trước khi Tiểu Hắc xuất hiện thì cuộc cạnh tranh đã diễn ra vô cùng khốc liệt, nghe nói có mấy vị đều là thanh niên tài tuấn tốp đầu học viện đều đánh tiếng muốn theo đuổi nàng ta.
Riêng chỉ có Mao Lượng là cười nhạt. Một kẻ vô dụng có thể bình an thảnh thơi sau một thời gian thân mật với Hạ hoa khôi à? Không phải cái đám ruồi bọ bu bám kia tốt bụng mà gã dám cá rằng bọn chúng đã bị dọa phải im lặng. Mà để làm như thế, bối cảnh phía sau của Tiểu Hắc phải lớn đến thế nào đây?
Vốn dĩ tử đầu Mao Lương đã loại bỏ suy nghĩ rằng chính Tiểu Hắc đã dùng sức mạnh dọa lui đám người kia. Bởi lẽ một tiểu tử chỉ tầm mười hai tuổi cho dù tuyệt thế thiên tài thì cũng cỡ hoàng cấp cao thủ. Một hoàng cấp nhỏ nhoi có thể làm gì đám cao thủ phía sau đám con cháu gia tộc kia? Cho nên Mao Lượng đã tự suy đoán, cho rằng phía sau Tiểu Hắc nhất định có cường giả âm thầm ra tay bảo hộ, chí ít cũng phải tu vi huyền cấp cao giai a.