Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 200: Mao Lượng.




Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Còn về Yên quốc và Tấn quốc thì sau khi đánh bại đại quân Tấn quốc, nước Yên vấp phải sự can thiệp mạnh mẽ của nhiều nước trên thế giới. Kết quả sau nhiều lần thương thảo và điều đình thì phía nước Tấn đã phải chấp nhận mất một phần lãnh thổ quan trọng cho nước Yên. Ngoài ra, bọn họ còn phải bồi thường một khoản chiến phí cực lớn.

Có lẽ Tấn quốc cũng không nghĩ tới viễn cảnh thê thảm như ngày hôm nay. Bọn họ từ một nước lớn liền suy yếu đến không thể yếu hơn, quốc lực cũng cạn kiệt. Nếu không phải những nước khác không muốn Yên quốc chiếm luôn cả Tấn quốc thì giờ cái tên của họ đã trở thành lịch sử. Dẫu vậy thì từ giờ trở đi, Tấn quốc chỉ có thể co cụm để phục hồi, không thể xưng hùng xưng bá như ngày xưa nữa.

Sau khi giành thắng lợi, nước Yên cũng không muốn gây thêm chú ý mà toàn lực khắc phục hậu quả sau chiến tranh. Bọn họ cũng âm thầm phái ra nhiều thám tử để truy tìm tung tích Mộc gia, Mộc Bình và Tiểu Hắc nhưng không có kết quả. Việc này khiến cho cao tầng quân đội không khỏi tiếc nuối dữ dội, cảm thấy ông trời đang bất công với nước Yên bọn họ.

Việc này càng củng cố thêm lòng tin cho Triệu quốc và các nước tham gia vào hành động phục kích. Bọn họ vẫn duy trì lực lượng tình báo để quan sát và thăm dò thực hư của Yên quốc. Chỉ là thông tin vẫn không có phát hiện gì mới mẻ, bởi lẽ Mộc gia đã sớm ẩn cư tại Sái quốc. Còn Mộc Bình và Tiểu Hắc đã sớm trà trộn vào Triệu quốc.

Với kỹ năng dịch dung của mình, Tiểu Hắc đã giúp cho bản thân nó và đám người bên cạnh thoải mái đi lại mà không phải lo ngại bị phát hiện. Ngoài ra, Tiểu Hắc còn truyền cho Mộc Bình và đám người Trương Loan, Tương Hoàn, Thất Sát đội phương pháp ẩn giấu nội khí. Cho nên khi bọn họ không muốn thì mọi người không thể đoán được tu vi chân chính của họ được.

Trong gần hai năm qua, sau khi ổn định Mộc gia, Tiểu Hắc đã giúp cho tu vi của Mộc gia cùng đám người Mộc Bình tăng trưởng một khoảng lớn. Tuy nhân lực không đông đảo nhưng dưới công pháp và võ học được Tiểu Hắc chỉ dạy thì bất kỳ một hộ vệ Mộc gia nào cũng đủ sức ngạo thị các tông phái của Triệu quốc chứ đừng nói đến trực hệ tộc nhân.

Thất Sát trong chiến đấu đã lập không ít công lao, Tiểu Hắc liền tưởng thưởng cho bọn họ đạt tới địa cấp tu vi. Với khả năng phối hợp đáng sợ, bảy người này chính diện có thể đánh một trận với địa cấp hậu kỳ mà không sợ hãi gì cả. Còn về Trương Loan, Tương Hoàn cùng Mộc Bình đều đạt đến địa cấp hậu kỳ.

Dĩ nhiên, về chiến lực thì bọn họ khác biệt nhau rất lớn. Với sư huynh của mình, Tiểu Hắc không chỉ giúp đỡ về mặt tu vi mà còn giúp ôn dưỡng kinh mạch, nội khí tích tụ mạnh mẽ hơn đồng cấp vô số lần. Về kiếm ý, Mộc Bình ngày càng thấu triệt, ngày kiếm ý đại thành đã không còn xa nữa. Hiện tại, ngay cả Khương Đào Tiên còn phải kiêng kỵ anh ta thì dưới thiên cấp Mộc Bình chính là tồn tại vô địch.

Còn lão Khương thì tu vi không có đột biến nhưng Tiểu Hắc đã đưa cho ông ta công pháp lẫn con đường tu luyện tiếp theo. Cái này còn đáng giá hơn bất kỳ thứ gì, bởi vì khi đến thiên cấp nếu không có phương pháp tu luyện thì sẽ vĩnh viển bị kẹt ở cảnh giới này. Do đó, Khương Đào Tiên chẳng những không chút bận lòng mà còn vô cùng vui vẻ đi theo Tiểu Hắc như một tiểu đệ, không khác gì Trương Loan hai người kia cả.

Một đội hình vô cùng khủng bố thế lại vô thanh vô thức tiến vào Triệu quốc, được Hạ Khiết An giúp đỡ đã an toàn ổn định chỗ ở để chuẩn bị cho các kế hoạch tiếp theo của mình.

- Đừng nhắc đến nàng ta nữa, con gái thật quá khó hiểu.

Nói đến Hạ Khiết An, Tiểu Hắc trợn mắt lên lắc đầu nói với Mộc Bình.

Hiếm khi thấy vị sư đệ của mình ăn thiệt thòi, Mộc Bình cười to rồi đi đến vỗ vai Tiểu Hắc "an ủi":

- Ngày mai không có lớp, ta rủ đám người Trương Loan, lão Khương, Tương Hoàn cùng Thất Sát ăn một bữa ra trò nào. Tên bạn học cùng bàn của huynh vừa giới thiệu một quán hải sản rất khá mới khai trương không lâu, chúng ta cứ đi nếm thử xem sao.

Nghe đến món ngon, hai mắt Tiểu Hắc liền sáng rực lên. Trong hai năm qua, ngoại trừ giúp đỡ người thân xung quanh, thời gian rảnh Tiểu Hắc lại đi nghiên cứu trận pháp, luyện phù, luyện khí, đan đạo. Cuối cùng là tập trung cho luyện thể. Dựa vào Ngụy Linh Tuyền thu thập cùng với phối phương do Diệp Thanh Hàn cung cấp để luyện thành đan dược có tác dụng cực lớn cho việc luyện thể của mình.

Nhắc đến luyện thể, cái sau càng đáng sợ và đau khổ hơn cái trước rất nhiều, căn bản đều là ngược đãi bản thân. Để đạt được hiệu quả tốt nhất, Tiểu Hắc đã phải để cơ thể bị "ăn đòn" bầm dập đến cực hạn. Sau đó liền ngâm mình trong nước thuốc được pha từ đan dược luyện chế. Cái phương pháp tưởng chừng chỉ xuất hiện trong phim ảnh thì giờ đây Tiểu Hắc đã phải trải nghiệm một cách vô cùng chân thực.

Với kẻ khác, khi đạt đến bản lĩnh có thể chém giết địa cấp thì sẽ trở nên kiêu ngạo, sao lãng việc tu luyện. Với Tiểu Hắc lại là ngược lại hoàn toàn. Tiểu tử này khi nghĩ đến mỗi lần đột phá sẽ dẫn đến thiên kiếp thì sợ đến run rẩy, quyết tâm phải làm mọi cách để bảo trụ mạng nhỏ của mình. Nó cũng nhận ra là thế giới này có tồn tại thiêp cấp siêu cường giả và rất có thể tồn tại cao hơn nữa. Cho nên muốn sống sốt và bảo hộ những người thân yêu thì chỉ có nỗ lực không ngừng để mạnh mẽ hơn mà thôi.

Kết quả của việc tu luyện điên cuồng sau hai năm, cơ thể Tiểu Hắc đã trở nên cứng rắn vô cùng. Nhìn bề ngoài thì vẫn ốm yếu nhưng lại toát ra một cỗ lực lượng kinh khủng ẩn sâu bên trong. Để đạt được tiến bộ nhanh chóng như thế, công pháp tu luyện cao cấp cũng góp phần không nhỏ vào đó. Mà Diệp Thanh Hàn thì không thiếu nhất chính là mấy cái công pháp hay pháp thuật, mặt hàng luyện khí lại còn quá đơn giản với lão ta. Chỉ cần phất tay một cái, ông ta có thể lấy ra đủ loại tu luyện khác nhau, coi như mở sạp bán hàng giảm giá cũng đủ khiến kẻ khác phải líu cả lưỡi.

Còn về tu vi, Tiểu Hắc sau khi củng cố luyện khí trung kỳ rồi lại dùng số tài nguyên lấy từ kho tàng của quân đội Yên quốc. Đa phần đều không có quá nhiều tác dụng với nó, chủ yếu luyện ra đan dược cho người Mộc gia sử dụng. Số tại nguyên giá trị còn lại may mắn cũng giúp Tiểu Hắc đột phát lên luyện khí tầng bốn trung kỳ.

Khi tài luyện luyện đan cạn kiệt, Tiểu Hắc cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Những năm qua, đám người Phạm Trực trong Long Tổ đã quá phí phạm, sử dụng thiên tài địa bảo không đúng cách khiến cho hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Mỗi lần nghĩ tới, nó có xúc động muốn chửi to lên, đúng là bánh bao ném cho heo ăn mà.

Tuy có thể tiếp tục tìm đám độc sư đoàn để trao đổi độc thảo nhưng Tiểu Hắc tạm thời không muốn lộ diện. Với lại, nó hay tin nước Liêu đang gặp một biến cố lớn khiến cho phải phong tỏa mọi thứ. Theo Tiểu Hắc suy đoán, có lẽ việc đó có liên quan đến con "Cổ Trùng" kia, thứ đáng sợ đó tốt hơn là vẫn nên tránh càng xa càng tốt.

Là một người không thích bội tín, Tiểu Hắc vẫn nhớ rõ lời hứa với Dương lão gia chủ nên đã đến Triệu quốc để chuẩn bị. Ngoài ra, nó vẫn hi vọng có thể gặp lại Vũ Liên tỷ tỷ, người có ơn cứu mạng và nhờ có nàng ta Tiểu Hắc mới đạt được Ngộ Đạo Thạch, mới có thể cất bước trên con đường tu tiên.

Mấy hôm trước, Tiểu Hắc cũng đã thông qua phương pháp liên lạc mà Dương gia để lại để thông báo cho bọn họ. Xem chừng rất nhanh thôi thì gia tộc này sẽ phái người đến. Phải biết rằng tu vi của Tiểu Hắc hiện tại đã đủ để khiến cả đại gia tộc kia không dám có chút chậm trễ hay bất kính nào cả.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, đám người Tiểu Hắc cũng hội họp với mấy người Trương Loan tại một khu nhà cho thuê gần đó. Vì để tránh tai mắt của mật thám an ninh Triệu quốc chú ý nên mọi người đều tách ra làm nhóm nhỏ để ở chung.

Tốn khoản nửa canh giờ để đón xe, cả đám cũng đến được một tòa cao ốc lớn trong thành phố. Học viện Đại Thiên tọa lạc ở Vĩnh Dương, một trong tốp bốn trung tâm đông đúc và phát triển nhất của nước Triệu. Nếu so với Huyền Kinh thì thành phố này rộng lớn và hiện đại hơn không biết bao nhiêu lần, xứng đáng được xem là niềm tự hào của quốc gia số một thế giới.

Bước vào bên trong tòa cao ốc, nhìn lượng người đông đảo đến ngộp thở, Trương Bất Phàm thở dài nói:

- Nơi này phát triển thật, cảm giác vẫn thích ở quê nhà mình hơn.


- Nhập gia tùy tục, chúng ta không thiếu tiền, hôm nay phải ăn một bữa thật hoành tráng mới được.

Tiểu Hắc rất dễ hòa nhập, nó vui vẻ dẫn đầu mọi người tiến vào khu ăn uống. Ở đây, có đến hơn trăm gian hàng quán ăn lớn nhỏ, đủ các khẩu vị, nhìn thôi cũng hoa cả mắt lên.

Quán ăn mà Mộc Bình giới thiệu là một quán chuyên về hải sản, đặc biệt là tôm chua cay cùng với bạch tuột nướng chao. Vì mới khai trương không lâu, đang có chương trình khuyến mãi nên quán rất đông khách. Đám người Mộc Bình thì đứng xếp hàng, trong khi Tiểu Hắc cùng Trương Bất Phàm và Tương Hoàn lại chạy sang mấy quán khác để mua đồ ăn vặt lót dạ trong khi chờ đợi.

- Món đậu hủ chiên giòn sốt ớt ngọt kia thật tuyệt.

- Tiểu Hắc, ngươi xem món chân gà này nhắm với rượu thì mới là mỹ vị nhân gian.

- Công tử, ta thấy thịt cừu nướng rất ngon, cậu nên nếm thử.

Ba tên "ăn hàng" không ngừng càng quét, khiến cho người xung quanh cũng phải nhìn lại vài lần. Sau cùng, cả ba bị Mộc Bình gọi lại thì mới luyến tiếc rời đi, chỉ hận không thể ăn cho bằng hết tất cả các món ăn ở đây.

- Ồ, Hắc Tử, thật trùng hợp, ngươi cũng đến đây ăn tối à?

Vừa bước vào, Tiểu Hắc đã sớm nhận ra người quen nhưng nó không muốn làm phiền nhã hứng ăn uống của kẻ khác. Thế mà, tên ốm nhom nhìn như kẻ nghiện, kiểu tóc như ổ quạ, ăn mặc phong cách hip hop kia lại cười to, còn hô lớn vẫy tay với Tiểu Hắc nữa chứ.

- Khụ khụ, đúng là trùng hợp. Mao Mao, ngươi không phải không phải giờ này đang đi bar để biểu diễn sao? Thế nào lại ở nơi này?

Mao Mao tên thật là Mao Lượng, là con trai độc nhất của một đại gia tộc nội khí. Kẻ đứng đầu gia tộc của gã cũng chỉ có tu vi địa cấp sơ kỳ, không có gì đặc biệt cả. Có điều trên con đường kinh doanh thì Mao gia lại rất có danh khí, họ là một gia tộc kinh thương lâu đời, có cổ phần làm ăn ở rất nhiều lĩnh vực.

Bình thường thì một kẻ đến từ đại gia tộc sẽ có ngạo khí rất lớn. Riêng tên Mao Lượng này lại là một quái nhân, hắn ta không thích giao du nhiều với đám con cháu gia tộc khác mà lại thân thiết với người bình thường hơn. Ngay khi vào học Đại Thiên học viện, Mao Lương là người bạn hiếm hoi của Tiểu Hắc, cả hai có thể xem là bạn bè tốt dù thời gian tiếp xúc chưa lâu.

- Đừng nhắc nữa, hôm nay đúng là ra đường đạp phải phân chó, lão tử đã chuẩn bị rất kỹ thế mà phía tổ chức lại hủy show. Nghe nói ca sĩ chính có vấn đề sức khỏe nên khán giả đòi trả vé.

Mao Lương bất mãn kể lể. Sau đó tên này liền đi đến kéo tay Tiểu Hắc nói:

- Hắc tử, lại đây ăn chung, ta giới thiệu vài người bạn cho ngươi làm quen.

- Mao Mao, hôm nay ta có đi với người thân nên không tiện lắm.

Tiểu Hắc khẽ lắc đầu từ chối, dù sao phía mình cũng hơn mười người, Nó không khách khí vấn đề tiền bạc nhưng nhiều người đến sẽ khiến cho bạn bè Mao Lượng thấy không thoải mái. Về mặt ứng xử, EQ của Tiểu Hắc đã ngày càng chững chạc, không còn ngây thơ như vẻ bề ngoài của nó.

- Haha, càng đông thì càng vui chứ sao? Người thân của ngươi cũng là trưởng bối của Mao Lượng ta, nào, tất cả cùng vào phòng VIP của ta đi.

Quả nhiên là con nhà có tiền, phòng VIP của Mao Lượng chính là loại phòng cao cấp nhất, có thể chứ được đến mấy chục người. Trùng hợp là gã vừa ra ngoài đi vệ sinh thì bắt gặp Tiểu Hắc, nếu không thì song phương cũng chưa chắc phát hiện ra sự có mặt của nhau.