Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 190: Cảnh giới thần thông.




Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Kỳ thực, ta chạy đến đây cũng là vì hiếu kỳ, cũng không có kế hoạch gì cả. Lão nhân gia ngươi không nên hiểu lầm.

Tiểu Hắc mỉm cười đáp. Mục đích ban đầu nó cũng chỉ muốn xem thử bảo tàng của quân đội Yên quốc có kỳ trân dị bảo gì không? Nếu chỉ là mấy thứ cấp thấp tầm thường thì Tiểu Hắc nó cũng lười để vào mắt. Với tu vi luyện khí trung kỳ, yêu cầu của linh khí lẫn đan dược đều tăng lên một cấp độ cao hơn rất nhiều. Đan dược cấp thấp có dùng số lượng cũng khó mà bù vào được, chỉ là lãng phí mà thôi.

Khương Đào Tiên ánh mắt lóe lên, nụ cười cũng thêm nồng đậm. Lão ta chỉ muốn thử thị uy với tiểu tử trước mặt một chút, kết quả đối phương chỉ giải thích là đến vì hiếu kỳ. Điều đó có ý nghĩa gì?

Nghĩa là nếu thật sự có thứ khiến tiểu tử này hứng thú, nó sẽ có thể tiện tay mang đi. Xem ra trong mắt của nó, một lão già như Khương Đào Tiên không có chút tính uy hiếp nào cả.

Trong lòng Khương lão thầm cười nhạt. Người trẻ tuổi mà, còn cần trải nghiệm nhiều hơn nha, nếu không có ngày chọc phải cường giả thì trả lại chính là mạng sống của mình a.

Làm sao Tiểu Hắc không đoán ra được suy nghĩ của lão già trước mặt. Lão ta không có thần thức nên không thể nào nhìn ra được tu vi của người khác, mà Tiểu Hắc lại niên kỷ quá nhỏ, một đứa trẻ có thể đạt đến hoàng cấp đã là thiên tài xưa nay hiếm có rồi. Cho nên trong lòng Khương Đào Tiên rất tự tin, xem như chuyện gì xảy ra cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình.

- Lão gia người tại sao lại ở nơi này? Nơi đây thật tăm tối và tịch mịch nha.

Tiểu Hắc liếc nhìn xung quanh, khó hiểu lên tiếng hỏi. Là một thiên cấp siêu cấp cường giả, cho dù đến đâu cũng sẽ có đãi ngộ khó mà tưởng tượng được. Thế mà lão ta lại ở trong kho tàng Yên quân, điều này cũng khó mà suy đoán đi.

- Haha, câu hỏi rất hay. Lão phu đã ở đây hơn mười năm rồi, cũng không thấy buồn chán lắm. Khương Đào Tiên ta vốn đam mê võ đạo từ bé, chỉ một lòng muốn đi càng xa, khôn thích suốt ngày chém giết, tranh giành những thứ tiền tài hay quyền lực thế tục kia.

Có lẽ lâu rồi không tiếp xúc nhiềi với ai, Khương Đào Tiên tỏ ra rất cởi mở, giống như trưởng bối đang kể chuyện cho một hậu bối trong nhà vậy. Tiểu Hắc cũng không muốn phá nhã hứng của lão ta nên vui vẻ ăn bánh lắng nghe, dù gì thì bánh của lão Khương cũng rất ngon nha.

Tổng kết lại thì Khương Đào Tiên chính là một đời võ học kỳ tài, có cơ duyên tu luyện nội khí trong một lần tình cờ. Tiếp theo, ông ta không ngừng tự nghiên cứu, võ đạo kiến giải càng ngày càng thâm sâu, tu vi cũng theo đó mà tăng tiến không ngừng.

Sau này, quân đội phát hiện ra tài năng của ông ta, muốn chiêu mộ vào Long Thần. Chỉ là Khương Đào Tiên không thích bị quản thúc, cũng không muốn đi chém giết lãng phí thời gian nghiên cứu võ học. Cho nên cuối cùng, Mộc Tử Yên đã đưa ra quyết định để lão ta ở trong kho tàng của Yên quân tọa trấn. Nhiệm vụ này rất vừa ý Khương lão, nên lão ta đã ngây ngốc ở đây suốt hơn mười năm trời.

"Sư tôn, lão già này sắc mặt hồng hào, khí lực tràn đầy, linh khí ẩn hiện, có một cảm giác trẻ trung hơn so với độ tuổi."

Võ giả nội khí có thể luyện ra nội kình mạnh mẽ nhưng sẽ không thể có được cái thần vận của tu tiên giả, cũng không thể được tẩy kinh phạt tủy. Cho nên người luyện võ nếu bị nội thương không trị dứt điểm sẽ ngày càng khiến cho kinh mạch héo dần, không thể nào luôn thủy chung như dòng suối cuồn cuồn như người tu tiên được.

"Nếu ta đoán không lầm thì lão ta đã phục dụng qua một loại linh dược vật nào đó có khả năng ôn dưỡng thân thể. Vận khí của lão ta cũng không tệ, mấy thứ đó chỉ có thể ngộ, không thể cầu a...Khà khà"

Diệp Thanh Hàn liếc mắt đã nhìn ra được cốt lõi vấn đề ngay. Ở địa cầu, kỳ vật linh thảo là thứ cực kỳ quý hiếm, còn ở tu tiên giới lại không đến mức đó, cho nên việc một người may mắn tìm được linh thảo sống lâu hơn trăm tuổi hoặc tăng cường tu vi đủ kiểu xảy ra cũng không ít.

Khương Đào Tiên không biết mọi bí ẩn trên người lão đã sớm vị hai thầy trò Tiểu Hắc xăm soi kỹ càng. Lão ta vẫn cố gắng dò hỏi về thân pháp giúp cho Tiểu Hắc ẩn giấu che mắt người khác. Cho dù đã đạt đến thiên cấp thì lão ta vẫn không có cách nào làm được như thế.

- Không giấu gì Khương lão, thân pháp này có liên quan đến công pháp tu luyện của ta. Nếu tu luyện công pháp khác sẽ không thể nào luyện thành được.

Tiểu Hắc giả vờ hàm hồ nói. Nó thấy lão già này cũng không tệ, tính cách như trẻ con, tâm tư trong sáng, chỉ có mỗi tội quá say mê cố chấp với võ học.

- Công pháp vốn trăm sông đổ về một biển, làm sao có chuyện độc môn công pháp không thể học tập.

Phải nói ngộ tính của Khương Đào Tiên rất cao, lão đã đọc qua vô số võ tịch, nhận ra được chân lý giản đơn nhất. Tin rằng nếu có cơ duyên, lão ta nhất định sẽ chạm được vào cảnh giới tiên thiên, cũng là cảnh giới cao cấp nhất mà Diệp Thanh Hàn từng nói qua với Tiểu Hắc.

Dù là thiên cấp thì vẫn chỉ là hậu thiên võ giả. Một khi chạm được đến tiên thiên thì mới chính thức đạp chân đến cảnh giới á thần trong loài người. Tiên thiên cao thủ, nói không ngoa chính là một nửa người tu tiên, bởi vì họ có thể vượt qua phạm trù của võ giả phàm tục.

Nghe nói, một số tông môn nhỏ ở tu tiên giới đều đào tạo ra số lượng tiên thiên cao thủ để làm các công việc lặt vặt. Còn ở mấy quốc gia phàm nhân, tiên thiên cao thủ là đệ nhất cao thủ, có thể làm thống lĩnh quân đội một nước, là tồn tại đủ sức lấy đầu tướng địch giữ vạn quân địch như đi dạo trong vườn hoa nhà mình.

- Hì hì, lão nhân gia ngươi không hiểu vì ngươi chưa từng nghe tới, chưa từng chạm tới. Ngay cả tiên thiên ngươi còn chưa đạt được thì nói gì đến cảnh giới cao hơn.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tiểu Hắc cười xảo trá nói. Lời của nó vừa ra, Khương Đào Tiên cảm thấy chấn động trong lòng mãnh liệt. Lão ta cả đời truy cầu võ đạo, vẫn luôn cho rằng võ học là vô bờ, không có điểm cuối. Dù đã đạt đến cái gọi là thiên cấp, siêu cấp cường giả vô địch thiên hạ trong truyền thuyết nhưng lão vẫn cảm thấy phía trên đó có một cảnh cửa khác. Cánh của đó chỉ cần lão mở ra được thì một thế giới mới sẽ hiện ra, lão sẽ biết được bí mật mà bao nhiêu đời tổ sư võ đạo không tìm được.

Hoài bảo cao xa đến thế, ấy vậy mà giờ đây một đứa trẻ lại nói với lão rằng này lão già, ngươi quá chậm chạp và thiển cận rồi. Phía trên cái cánh cửa kia còn một cánh cửa lớn hơn, một thế giới rộng lớn hơn nữa. Ngươi thế mà cứ lẩn quẩn ở cánh cửa thứ nhất thì có khi thành bộ xương khô cũng chả đi đến đâu đâu.

- Tiểu...tử, à không, tiểu hữu thân mến. Ngươi có thể kể cho lão già vô tri ta về cảnh giới phía trên là thế nào không? Ta cả đời ngây ngốc một chỗ thế mà lại quá cô lậu quả văn rồi.

Xuống nước...phải xuống nước, Khương Đào Tiên quyết định nếu thật sự Tiểu Hắc biết được cảnh giới tu luyện bên trên thì dù phải gọi nó là tiểu tổ tông lão cũng nguyện ý.

- Hì hì, hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp hay thiên cấp, cách phân chia đó của Chân Võ Môn cũng chỉ là một cách phân biệt các cảnh giới nhỏ của hậu thiên võ giả. Đạt đến đỉnh hậu thiên, cần tích tụ lực lượng, đan dược để đột phá tiên thiên. Nếu không có công pháp đột phá thì cho dù có đan dược cũng khó mà thành công.

Vừa cắn một miếng bánh, Tiểu Hắc bắt đầu chậm rãi giảng giải. Khương Đào Tiên chăm chú lắng nghe, đầu gật gù liên tục, như một đứa trẻ hiếu học.

- Tiên thiên và hậu thiên chỉ cách nhau một bước chân nhưng lực lượng lại chẳng khác nào trời và đất. Một ví dụ đơn giản, nếu trên không trung rơi xuống, hậu thiên võ giả chắc chắn chết tan xác không nghi ngờ. Riêng tiên thiên lại có thể lướt bay trên không khí một khoảng thời gian, sẽ hạ cánh an toàn.

- Thật sự có thể bay lượn sao? Cái này chẳng khác nào thần tiên cả.

Khương Đào Tiên chắt lưỡi than thở, đối với tiên thiên cảnh giới càng thêm mê đắm, hận không thể đột phá ngay tức khắc.

- Hì hì, so với bay lượn chân chính vẫn còn kém xa cả nghìn dặm. Nếu chân chính chạm tới cảnh giới...thần thông, phía trên tiên thiên thì mới thật sự trở thành thần tiên thật sự.

Tiểu Hắc biết thời cơ đã chín bèn ném ra một quả bom nặng kỳ. Kết quả thật sự hiệu quả, Khương Đào Tiên nghe đến hai chữ thần tiên thì như bị điện giật, cả người run rẩy dữ dội.

- Trên đời này thật sự có thần tiên ư?

- Có chứ

Tiểu Hắc cười nhạt, một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện trên tay Tiểu Hắc, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên đột ngột. Hai mắt Khương Đào Tiên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không rời mắt, thời gian như đình trệ ngay phút giây này.

Với nhãn lực của thiên cấp cao thủ, Khương lão có thể nhìn rõ Tiểu Hắc hoàn toàn không hề dùng kỹ xảo gì cả.Với lại cái độ nóng của ngọn lửa kia là cực kỳ khủng bố, lão tin tin rằng chỉ cần mình dính phải cũng sẽ ăn đủ thiệt thòi.

- Đây là chính là cảnh giới thần thông? Không, tiểu hữu ngươi mới bao nhiêu tuổi, không lẻ ngươi đã vượt qua cả tiên thiên cảnh giới rồi?

Có chút không tin tưởng, Khương Đào Tiên hơi đỏ mặt hỏi. Dẫu sao thì lão tự phụ bản thân thiên tài cũng mất mấy chục năm để đạt đến thiên cấp, còn tiểu tử trước mắt thì... Người với người chênh lệch đến vậy sao? Không lẽ những năm qua lão ta đều sống trên thân chó tu luyện rồi.

- Hì hì, lão đầu ngươi cũng không cần cảm thấy thất bại. Ta vốn tư chất đỉnh cấp vạn năm có một nhưng cũng phải có danh sư dạy dỗ mới đi đến bước này. Ngươi nếu có người chỉ đường dẫn lối thì cũng sẽ nhanh chóng đạt đến thôi.

Sau khi kích thích thì chính là thả lưới thu dây, Tiểu Hắc biết Khương Đào Tiên đã tin tưởng, giờ chỉ cần dụ dỗ là tóm được lão ta ngay.

Đúng y như nó nghĩ, Khương Đào Tiên vỗ trán một cái, than thở nói:

- Gặp được danh sư chính là kỳ ngộ mà không ai ngưỡng vọng, ta cả đời mày mò, mãi không tìm ra ánh sáng dẫn lối.

Lời của lão ta mang theo sự ngưỡng mộ Tiểu Hắc không hề che giấu, cũng mang theo nuối tiếc trong đó. Tiểu Hắc làm sao không nghe ra, liền cười tủm tỉm nói:

- Ta gặp lão đầu ngươi thấy cũng có duyên. Nếu ngươi không ngại, ta có thể tâu với sư tôn xem xét nhận ngươi làm ký danh đệ tử.

Lần này thì Khương Đào Tiên triệt để bị đánh bại, lão suýt tý vì quá mừng sỡ mà lên cơn đau tim.

Vâng, nếu thật như thế thì lão sẽ lưu danh sử sách khi là thiên cấp cao thủ đầu tiên chết vì đau tim thông qua một câu nói a.

- Lão đừng xúc động quá. Sư phụ của ta không phải người dễ dãi, ngươi muốn bái sư phải xem tư chất và ... khụ khụ lão đầu ngươi hiểu mà. Lễ tiết sư trò cần phải tương xứng nha.

Tiểu Hắc một câu cũng lão đầu, hai câu cũng lão đầu nhưng Khương Đào Tiên nào có để tâm đến nữa. Lão ta tự nhận tư chất của mình cũng...tàm tạm, ý là so với Tiểu Hắc đó, lòng tự tin của lão đã hạ bớt rất nhiều rồi.

Còn về cái lễ tiết bái sư thì ai cũng biết là quan trọng. Cơ mà lão ta làm gì có của cải, cả đời Khương Đào Tiên say mê võ đạo, không màng danh lợi, gần như không có tài sản gì cả.

Xem ra một người thông minh về võ lực cũng chưa chắc thông hiểu về nhân tình thế thái ứng xử nha, Tiểu Hắc lắc đầu nói:

- Mấy thứ không có tác dụng tu luyện với sư tôn ta chẳng khác nào cỏ rác. Lão nhân gia người tinh thông thiên cổ, có thể luyện ra đan dược giúp đột phá tu vi dễ ăn kẹo uống nước. Nếu lão đầu ngươi có thể cống hiến vài thứ giá trị, không chừng ngươi còn được ban thưởng đan dược sau khi thành đan nữa đấy.

Để tăng thêm động lực cho Khương Đào Tiên, Tiểu Hắc liền dùng một loạt pháp thuật, nào là thổ hệ, mộc hệ, kim hệ khiến cho lão ta thiếu chút rớt cả hai mắt ra vì kinh ngạc.