Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 183: Chào mừng cháu trở về nhà.




Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Sơn Đông mãi võ?

Trấn định như lão già kia cũng cảm thấy bị xúc phạm không nhỏ. Chỉ là khi ông ta và cô gái còn chưa kịp làm gì đã thấy Tiểu Hắc dùng tốc độ nhanh như chớp cắt xong hai cái đùi lợn rừng nướng. Sau đó, nó liền dùng khống vật thuật ném hai cái đĩa rơi di chuyển chuẩn xác đến trước mặt hai người kia. Chiêu này làm cho cô gái cùng lão già kiêng kỵ không thôi.

- Có thể khống chế lực lượng nội khí đến cấp độ này. Xem ra lão phu đúng là có mắt không thấy Thái Sơn rồi.

Cử trọng nhược khinh, đây là cảnh giới cực kỳ cao thâm của võ đạo. Ngay cả lão ta cũng không có cái bản lĩnh đó. Vậy mà đứa trẻ này....

Nghĩ đến đây, hai người già trẻ kia chợt rùng mình khi nhớ tới câu nói của Tiểu Hắc: "Ta cũng là tiểu yêu tinh". Đúng thật là gặp yêu quái rồi.

Nhìn thấy hai người già trẻ kia vẫn vô cùng cẩn thận một giây không rời mắt khỏi mình, Tiểu Hắc cười nhạt có phần chế giễu nói:

- Sao bây giờ lại không ăn? Không phải các người sợ ta động ta động tay động chân vào thức ăn chứ?

- Ăn ... Haha...sao lại không ăn chứ?

Ánh mắt lão già lóe lên một cái rồi cười xòa cầm lấy đùi lợn rừng nướng cắn xuống một cái. Sau khi nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống, lão ta liền giơ ngón tay cái lên nói:

- Trù nghệ rất tốt, nêm nếm rất vừa miệng.

Ngồi bên cạnh, cô gái đưa mắt liếc lão già một cái rồi cũng nhẹ nhàng đưa vào miệng. Thịt lợn quả thật rất ngon khiến cho cô gái cũng không cưỡng được, lại ăn thêm một chút.

- Ăn no rồi thì các ngươi có thể rời đi. Ta không thích bị người khác làm phiền giấc ngủ.

Sau khi chia phần thịt lợn, Tiểu Hắc cũng không khách khí mà đuổi khách. Thái độ không dễ nắm bắt của nó làm cho hai người đối phương chỉ biết cười khổ. Lão già đành tự chủ động bắt chuyện tiếp nên nói:

- Khụ khụ, giữa đường bình thủy tương phùng, tiểu tử ngươi cũng không nên tuyệt tình như thế chứ. Chúng ta làm quen một chút nào, lão hủ tên là Khải Trạch, còn cháu gái của ta....

- Các người không phải quan hệ huyết thống, không cần nói dối ta.

Tiểu Hắc lên tiếng ngăn lại, mọi cử chỉ của hai người đều không qua mắt được nó. Tiểu Hắc cũng không có dư thời gian để tán gẫu với những kẻ thích che giấu.

- Ta tên là Tư Mỹ, ta và Khải trạch chỉ là đồng đội đi chung mà thôi.

Cô gái bất đắc dĩ phải trả lời. Nàng ta cũng không hiểu vì sao tiểu tử kia lại có thể gây áp lực vô hình lên nàng và lão già khiến cho bọn họ bị khống chế cả tiết tấu.

Sau khi đột phá Luyện Khí trung kỳ, linh hồn lực của Tiểu Hắc đã tăng lên không nhỏ, nhãn thuật cũng nước lên mà thuyền lên. Cho nên khi nói chuyện với người khác, nó có thể tấn công tinh thần của người đối diện mà họ không chút hay biết gì.

- Khẩu âm của các ngươi không phải là người Lĩnh Tây?

Cầm lấy một chùm nho dại, Tiểu Hắc lại tiếp tục đặt câu hỏi. Lão già không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại thật sự đáp lại:

- Bọn ta là người của Long Tổ. Được nhiệm vụ đến để hỗ trợ Kim tướng quân chống lại quân Trữ gia.

Long Tổ? Tiểu Hắc chỉ biết có Long Thần là đội ngũ cực kỳ mạnh mẽ do Yên quốc đào tạo. Còn Long Tổ này là cái gì nữa đây. Cơ mà nhìn thực lực của lão già cùng nữ tử kia cũng không phải quá xuất sắc lắm nhỉ?

Hai người già trẻ không hiểu được ánh mắt có chút kỳ dị của Tiểu Hắc, bọn họ đang bị thao túng nên vẫn bình thản đáp:

- Long Tổ kỳ thực chính là lực lượng tinh anh nhất của Long Thần. Chỉ có những người tiềm lực cực tốt mới được tuyển chọn vào Long Tổ. Ở trong Long Tổ, mọi người rất ít khi nhận nhiệm vụ mà chỉ tập trung tu luyện để sớm đột phá trở thành cường giả. Chỉ khi nào quốc gia lâm nguy thì Long Tổ mới xuất trận.

Tinh anh nhất? Tiểu Hắc nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng lắm?

Mặc dù đã tiếp xúc với không ít thiên tài đến từ Triệu quốc nhưng Tiểu Hắc cũng không vì thế mà đánh giá thấp nước Yên. Lão già kia đã quá tuổi để mong đột phá địa cấp. Còn cô gái thì cũng khá, có điều để gọi là rồng phương trong loài người thì quá xa vời.

Vốn không phải người nhiều chuyện, Tiểu Hắc cũng chẳng muốn tìm hiểu ngọn nguồn để làm gì. Long Thần hay Long Tổ thì cũng chỉ là một đám cao thủ nội khí mà thôi, nếu có đan dược vô tận trong tay Tiểu Hắc có thể tạo ra một đội quân hùng mạnh quét ngang cả thiên hạ cũng không phải vấn đề gì lớn lao cả.

Lão già kia vẫn thao thao giải thích. Lão còn tiết lộ cho Tiểu Hắc biết về tình hình của Yên quân ở hai mặt trận còn lại.

- Lúc đầu, quân của Kim Tuyệt tướng quân chiếm ưu thế hoàn toàn, Trữ quân đánh đâu thua đó, phải liên tục lui về phòng thủ. Sau đó, không biết từ đâu mà phía quân địch lại xuất hiện rất nhiều cao thủ, bọn chúng không ngừng ra tay đánh lén khiến cho quân ta tổn thất không nhỏ. Mặc dù Mộc gia đã phái người phối hợp nhưng thân pháp của đám cao thủ kia rất quỷ dị, rất khó để vây bắt.

- Cao thủ có thân pháp quỷ dị?

Tiểu Hắc chau mày suy nghĩ. Với tiềm lực của Trữ gia, có thể lôi ra hoàng cấp cao thủ đã là hết sức. Với đội hình Mộc Bình gốm bốn địa cấp gia nhập, không lý nào không thể giải quyết được đối phương.

Tra hỏi thêm nhiều thông tin khác, Tiểu Hắc mới hài lòng nhắm mắt dưỡng thần. Lão già và cô gái cuối cùng từ trong nhãn thuật tỉnh lại, cảm thấy cổ họng khô rát. Có điều, cả hai lại không vội uống nước mà lập tức lui lại giữ một khoảng cách với Tiểu Hắc. Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, vừa rồi bản thân vui vẻ cung khai mọi chuyện ra chắc chắn có liên quan đến tiểu tử trước mặt.

- Không nghĩ tới, tên nhóc này quá tà môn, lại tinh thông cả thuật thôi miên.

Lão già sắc mặt trầm trọng khẽ trao đổi với cô gái. Dĩ nhiên, hai người họ cũng xác nhận Tiểu Hắc không có ác ý, nếu không vừa rồi nó đã có thể nhân lúc hai người mơ mơ màng màng chém xuống một đao rồi.

- Cũng may là tiểu tử này không truy hỏi thông tin cơ mật. Sáng mai hãy tìm cách tách ra. đối phương thân phận bí hiểm, không nên tiếp tục tiếp xúc nữa.

Giảm âm lượng đến mức tối đa, lão già và cô gái quyết định sau này sẽ không dại dột nhìn người mà bắt hình dong nữa. Nếu không lần tới đá phải thiết bản chưa chắc bọn họ sẽ không dễ thở như thế này nữa.


Với tu tiên giả đạt tới luyện khí trung kỳ như Tiểu Hắc thì dù một tiếng muỗi kêu cách hơn chục mét Tiểu Hắc vẫn nghe được rõ ràng. Cho nên những gì hai người kia đang trao đổi đều không thể qua mặt được lỗ tai của nó.

Vốn Tiểu Hắc cũng có ý định không muốn vướng bận cho nên nó sẽ không quản việc đối phương muốn tách ra hay không. Tiểu tử này chỉ khẽ cười nhạt rồi hoàn toàn rơi vào trạng thái tu luyện.

Sáng sớm tinh mơ, hai người kia vừa ngoảnh lại đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Hắc nữa. Lắc đầu thở dài, lão già liền dắt theo cô gái vội vàng rời đi ngay.

Do đã liên lạc bộ đàm với Mộc Bình từ sớm, Tiểu Hắc không khó để xác định phương hướng nên di chuyển rất nhanh. Chiến trường Lĩnh Tây chủ yếu là giao chiến trong rừng rậm nên chẳng mấy chốc Tiểu Hắc đã trông thấy bom khói lửa đạn diễn ra không ít.

Do hai phía Yên quân và Trữ quân đã rơi vào trạng thái dằn co nên chủ yếu là đối đầu ở qui mô nhỏ. Đây chính là cơ hội cho các cao thủ nội khí ra tay, một tiểu đội binh lính nếu gặp phải một hoàng cấp cao thủ thì tỉ lệ bị toàn diệt là rất lớn.

- Ồ, có cao thủ nội khí giao thủ gần đây.

Cảm nhận được có nội khí cao thủ giao chiến, Tiểu Hắc liền hiếu kỳ chạy đến quan sát. Dù gì thì mỗi một hoàng cấp cao thủ đều không dễ dàng đào tạo ra, nếu gặp người phe mình Tiểu Hắc cũng không ngại giúp đỡ một phen.

Ngay dưới một tán cây to, một thanh niên đang đỡ đồng bạn của mình vừa chống đỡ. Vị đồng bạn kia dường như bị trúng đòn trọng thương rất nặng, máu đỏ nhiễm cả người, không rõ sống chết. Trên trang phục của hai người này đang mặc chính là ký hiệu đặc trưng của Mộc gia.

Kẻ địch là một gã mặc đồ đen, thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện, trông rất kỳ dị đúng như lời lão già đã kể. Mỗi lần hắn ta xuất hiện thì thanh niên kia phải nỗ lực chống đỡ, vết thương lại nhiều thêm một cái.

Không đứng để quan chiến, Tiểu Hắc liền lặng lẽ nhanh như chớp phóng đến. Chỉ trong một tích tắc, khi gã mặc đồ đen kia còn chưa nhận ra được chuyện gì thì đã bị Tiểu Hắc dùng chủy thủ một chiêu hạ sát.

- Là ... Tiểu Hắc công tử...Đội ơn công tử đã ra tay cứu giúp.

Khi Tiểu Hắc bỏ đi ẩn thân thuật hiện ra thì tên thanh niên mừng rỡ cúi người thi lễ cảm tạ rối rít. Từ sau trận chiến sinh tử bảo vệ Mộc gia, hình tượng Tiểu Hắc đã trở nên vô cùng to lớn trong lòng bất cứ tộc nhân và thuộc hạ của gia tộc. Trông thấy vị công tử tuổi còn rất nhỏ lại dễ dàng tiêu diệt tên áo đen cực kỳ khó chơi thì trong lòng thanh niên lại càng thêm kính sợ. Phải biết rằng anh ta và đồng bạn suýt nữa đã trở thành xác chết dưới đao của đối phương.

- Nơi này không nên ở lâu, mau dẫn ta về nơi đóng quân của Mộc gia.

Từ trong tay búng ra một viên đan dược rơi vào trong miệng của đồng bạn thanh niên, Tiểu Hắc liền rút ra kim châm tạm giúp cầm máu rồi yêu cầu thanh niên dẫn đường cho mình.

Trên suốt đoạn đường, Tiểu Hắc cũng hỏi thăm biết được tình huống cụ thể. Nhờ có đám người Mộc Bình trở về tham chiến nên thế trận đang bị chèn ép của Yên quân đã được giảm bớt. Đám cao thủ có thân pháp quỷ dị dưới kiếm pháp của Mộc Bình đều không thể chống cự được hiệp nào. Do đó, mỗi khi thấy bóng dáng Mộc Bình từ xa, cao thủ phía Trữ quân đều lập tức xoay người bỏ chạy trối chết.

Ngoài Mộc Bình thì Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng cũng dũng mãnh không kém, địa cấp cường giả chính là siêu vũ khí hình người trên địa hình như rừng rậm. Cho dù Trữ gia có phú khả dịch quốc, đủ sức xây dựng quân đội cho mình thì cũng chẳng thể nào đào ra được một địa cấp cao thủ được.

Do thực lực của mình, Mộc gia được bố trí ở trung tâm của doanh trại quân đội, gần với Kinh Duyệt tướng quân. Mộc lão gia chủ mỗi ngày vẫn cùng các vị tướng khác bàn thảo về tình hình chiến đấu. Dưới kinh nghiệm chiến trường dày dạn, Yên quân đều không dễ dàng rơi vào bẫy của Trữ quân mà còn cố gắng không ngừng tiêu hao lực lượng địch để chuẩn bị cho đợt tổng công kích.

Từ xa, Tiểu Hắc đã nhìn thấy Mộc Bình đang đứng thẳng như một cây bảo kiếm, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị tập trung chỉ dẫn cho Mộc gia tộc nhân luyện võ. Với lượng đan dược và võ kỹ, Mộc gia ngày càng cường thịnh về võ đạo, khiến cho ba gia tộc còn lại ngưỡng mộ không thôi.

Mà nội tình trong đó chính là nhờ có Tiểu Hắc. Dĩ nhiên, người ngoài lại chỉ biết đến một vị Mộc Bình thiếu gia tuyệt thế thiên tài, xưng dưng khoái kiếm vô song. Danh tiếng Mộc Bình càng như mặt trời ban trưa khi anh ta không ngừng chém giết cao thủ phe địch. Dưới tốc độ ra kiếm của mình, Mộc Bình thậm chí còn chưa gặp phải đối thủ khiến anh ta có thể tung ra quá ba chiêu.

Trông thấy Tiểu Hắc, khuôn mặt không biểu cảm của Mộc Bình liền chợt giãn ra. Anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác uy nghiêm lẫn áp bức liền biến mất không thấy bóng dáng.

- Tiểu tử thối, ngươi quả thật lợi hại nha. Đám liên quân kia vậy mà chỉ trong thời gian cực ngắn đã bị ngươi đánh cho tan tác. Việc này có thể ghi vào sử sách chiến tranh thế giới rồi đấy.

Cười mắng, Mộc Bình không khỏi tán thưởng. Lấy sức một người thì dù là địa cấp đỉnh phong cũng không thể nào đánh bại cả một liên quân với Liêu quốc cầm đầu được. Chiến tích đó có thể xem là cực kỳ ấn tượng, khiến cả thế giới phải chấn động theo.

- Hắc hắc, may mắn mà thôi.

Tiểu Hắc cũng vui vẻ từ tận tâm can, nó còn đùa giỡn với Mộc Bình một lúc. Sau đó, hai huynh đệ liền kêu nhà bếp làm ra một bữa thịnh soạn để cho toàn bộ Mộc gia cùng ăn mừng đoàn tụ.

Nói thịnh soạn thì quá cường điệu, thức ăn chủ yếu là thịt thú rừng và các loại rau quả đặc sản ở Lĩnh Tây. Khi Tiểu Hắc bước vào, một bầu không khí khác lạ xuất hiện, Mộc Ánh Tuyết cùng Mộc Bình cùng bưng một cái bánh kem to trang trí rất nhiều màu sắc đi đến. Mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn Tiểu Hắc với ánh mặt trìu mến, Mộc lão gia tử mỉm cười hiền hậu nói:

- Tiểu Hắc, chào mừng cháu về nhà. Chúc cháu sinh nhật vui vẻ.