Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 69: 69: Chỉ Là Một Dương Thành Mà Thôi





Tần Tranh cười lạnh một tiếng, lúc này chủ cửa hàng đã đưa thẻ ngân hàng ra, Lương Khanh cũng đi theo.

Lúc Tần Tranh vừa lái xe rời đi, nhân viên phục vụ của cửa hàng xe Land Rover kia lập tức đi tới, túm lấy chủ cửa hàng bên cạnh.

"Xe kia của các anh là hãng gì, giá bao nhiêu vậy?"
Ông chủ sững người lại: "Đây là xe thể thao Lamborghini đời mới, giá mười triệu, thanh toán hết toàn bộ."
Nam nhân viên phục vụ kinh ngạc trố mắt: "Đắt thế mà anh cũng dám để cho loại người này thử sao?"
Ông chủ hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó, cười nói: “Xem ra sếp của cậu không thiếu tiền, cho nên mới có loại nhân viên như cậu, nhưng mà tôi cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một khách hàng lớn."
Dứt lời, ông chủ đó xoay người rời đi.

Khuôn mặt của nam nhân viên phục vụ lập tức run rẩy, sắc mặt tái xanh.

Anh ta đột nhiên nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tần Tranh đưa vừa rồi, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc.

Người kia trả trực tiếp mười triệu luôn sao?
Sau khi chủ cửa hàng kia trở về, lắc đầu cười khẩy, đi về phía nhân viên của mình: "Có nhìn thấy bên cạnh không? Ban đầu khách hàng đến tìm bọn họ, nhưng sau đó lại đến đây."
"Tôi còn tưởng rằng khách hàng không thích xe của bọn họ, nhưng vừa rồi nhân viên của họ đã hỏi tôi một câu."
Một số nhân viên tò mò nhìn qua.

"Câu gì vậy ông chủ?"
Chủ cửa hàng cười lạnh: "Cậu ta hỏi tôi sao dám để loại người như vậy lái thử xe thể thao."
Ủa……
Trong nháy mắt, tất cả nhân viên đều sửng sốt: "Người kia không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Không thử lái thì làm sao mua?"
Chủ cửa hàng lắc đầu: "Cậu ta xem thường người khác, nhưng lại không biết người khác cao quý hơn cậu ta."
"Trong cửa hàng này của tôi, tuyệt đối không được phép nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!"
Tần Tranh đỗ xe trong ga ra ở nhà, cầm chìa khóa xuống xe: “Vốn định muốn đến mua một chiếc xe địa hình để lái, cứ nghĩ là khó.”
Lương Khanh nghiêng đầu: "Vừa rồi không phải anh lái rất vui sao?"
"Tôi còn chưa nói xong." Tần Tranh cười nói: "Là tôi thiển cận, không nghĩ tới chiếc xe này lại dễ lái như vậy, quả nhiên hàng tốt không rẻ."

"Về rồi sao không vào, đứng trong gara làm gì thế?"
Hai người đang nói chuyện bỗng có một giọng nói truyền đến, sau đó bóng dáng của Sở Hiểu Đồng đi tới.

Vẫn gương mặt xinh đẹp và thân hình đầy những đường cong.

Có lẽ là vừa mới gội đầu, không chải tóc mà buông xõa trước ngực.

"Mua xe mới sao?" Sở Hiểu Đồng khá bất ngờ: "Đây là...Lamborghini mẫu mới nhất đúng không? Sao anh lại mua loại đắt như vậy?"
Tần Tranh cười khổ, đem chuyện vừa rồi kể cho Sở Hiểu Đồng nghe, vừa nói vừa đi vào biệt thự.

“Hừ, mắt chó coi thường người khác.” Sở Hiểu Đồng lắc đầu: “Bạn em còn nói sẽ đi chỗ đó mua xe, vậy em sẽ bảo cậu ấy qua cửa hàng bên cạnh luôn.”
“Đúng rồi, buổi gặp mặt ngày mai là vào buổi trưa, tổng giám đốc Giang cũng tới đó, nói nhất định phải dẫn anh đi.” Sở Thanh m nói, rồi đưa cho Tần Tranh một tách trà.

Tần Tranh uống một hớp: "Được, để anh đi thu dọn một chút."
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Tranh đã lái xe cùng Sở Hiểu Đồng đến chỗ hẹn.

Địa điểm được chọn lần này là hội quán sang trọng nhất ở Dương Thành, hội quán Hoàng Đồ.

Nơi đây khá lớn, cũng có không ít hạng mục giải trí.

Toàn bộ hội quán hôm nay đã được bao hết, nghe nói Chu Bình còn đích thân đến hiện trường để động viên tất cả doanh nhân.

Tuy nhiên, điều mà mọi người quan tâm không phải là Chu Bình có đến hay không, mà là tổng giám đốc của Giang thị ở Dương Thành sẽ đến!
Đây chính là cánh tay phải đắc lực của thiếu gia nhà họ Giang!
Lúc Tần Tranh đến, dưới lầu đã có không ít xe đậu, nhưng rõ ràng chúng khác với những chiếc xe sang trọng mà anh nhìn thấy ở thành phố Giang không chỉ một bậc.

Đó đều là Rolls Royce, Maserati.

Ở đây nhiều nhất cũng chỉ là BMW Land Rover, trong đó còn có chiếc Lamborghini của Tần Tranh, có thể nói là hạc giữa bầy gà.


Thành phố nhỏ vẫn là thành phố nhỏ, quả nhiên vẫn phải tới thành phố Giang để phát triển.

Tần Tranh nghĩ, hôm nay trở về sẽ nói với Sở Hiểu Đồng chút chuyện xưa.

Hai người bước vào cổng, người gác cửa nhận lấy thư mời, rồi dẫn bọn họ đi lên tầng cao nhất.

Bữa tiệc hôm nay chủ yếu được tổ chức ở tầng trên cùng, kể một số chuyện, bố trí rất nhiều bàn rượu, mọi người có thể hỏi thông tin liên lạc của nhau.

Nói trắng ra thì là một sự kiện giao lưu quy mô lớn.

Chẳng qua chỉ cao cấp hơn chút thôi.

Khi Tần Tranh lên đến tầng cao nhất, phát hiện đã có khá đông người đến, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, cùng nói về chuyện gì đó.

Lúc nhìn thấy hai người Tần Tranh bước vào, tất cả đều nhìn sang, phần lớn đều đặt mắt lên trên người Sở Hiểu Đồng một lúc.

Toàn bộ tầng trên cùng được bao bọc như pha lê.

Ở phía cuối, gian hàng bằng kính bao quanh thành hình vòng cung, mặt sàn trải thảm lông dê, bước lên vô cùng mềm mại.

Trong đại sảnh có mười mấy chiếc bàn tròn, mỗi bàn có sáu cái ghế.

Tần Tranh đã từng nhìn thấy cảnh tụ họp ở thành phố Giang, không khỏi cảm thấy nơi này quả thực rất bình thường.

"Sở Hiểu Đồng?"
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đi tới, tiếp đến là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.


Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài bằng vải cotton màu đen, quấn một chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng, cổ đeo một sợi dây chuyền dày bằng vàng, mái tóc được uốn xoăn như Teddy.

Cô ta uốn éo đi tới: "Tôi bảo cô tới, không ngờ cô thật sự tới đấy."
Sở Hiểu Đồng cau mày, người đến chính là Lưu Tú Cầm, quản lý của cô ở Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng.

Nói xong, cô ta nhìn đánh giá Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ, nhưng lại giả vờ đắc ý: "Biết ngay cô từ chức sẽ không có tiền đồ gì mà, xem cô đang mặc quần áo gì thế này?"
Sở Hiểu Đồng nhíu mày tự nhìn mình, sau đó im lặng trợn tròn mắt.

Cô đã mua chiếc váy này tại Quốc Tế Vinh Hoa, đó là chiếc váy dạ hội mùa đông mới của Dior.

Một chiếc váy trắng dài chấm đất, đai đeo tinh tế, là kiểu dáng hở lưng.

Bên ngoài có một chiếc khăn choàng lông thỏ dài, đã bị cô ném trên xe.

"Tôi mặc quần áo gì thì liên quan gì đến cô? Sau khi tôi từ chức thì thế nào, cũng đâu liên quan đến cô chứ?"
Sở Hiểu Đồng không có thiện cảm với Lưu Tú Cầm, dù sao cô đã sớm nghỉ việc tại công ty, thế nên cô sẽ không nể mặt người này nữa!
Tần Tranh thấy vậy cũng đi tới, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng một người phụ nữ xinh đẹp như tiên từ xa bước đến.

Giang Sơ Tuyết!
"Anh Tần, đã lâu không gặp." Giang Sơ Tuyết đi thẳng về phía Tần Tranh.

Tần Tranh gật đầu: "Đúng vậy, gần đây tôi đi thành phố Giang."
“Tôi có nghe tổng giám đốc Giang nói.” Giang Sơ Tuyết nhìn Tần Tranh với đôi mắt lấp lánh, cô ấy đã nghe chuyện của Tần Tranh tại thành phố Giang.

Tần Tranh vừa định nói gì đó, đột nhiên điện thoại rung lên, anh móc từ trong túi ra, nhìn thấy ID người gọi thì có hơi ngạc nhiên.

Chết tiệt...!
Quên mất còn một tiểu tổ tông nữa!
Người gọi không ai khác chính là Giang Nhiễm!
Tần Tranh nhắm hai mắt lại, lập tức bắt máy.

Nhất thời đầu dây bên kia truyền đến tiếng quát: "Tần Tranh, anh là đồ không có lương tâm, nói hôm nay bao cơm đâu? Tôi đói cả buổi sáng rồi!"
Tần Tranh mím môi: “Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc, trở về sẽ đền tội với cô được không?”

"Chó má, tôi đây sẽ tin lời lừa gạt của anh à! Tiệc gì, nói địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm anh." Giang Nhiễm cầm túi muốn đi ra ngoài.

"Này, này! Đây là buổi gặp mặt của các doanh nhân tại Dương Thành, cô tới làm gì?"
"Hừ! Chỉ là một buổi gặp mặt của các doanh nhân Dương Thành thôi, sao tôi không thể đi? Kinh tế của Dương Thành vẫn do Giang Thị của chúng tôi dẫn dắt đấy!"
Tần Tranh bó tay, Giang Nhiễm nói không sai, nhưng...!
Được rồi.

“Cô tới đi, lên tầng cao nhất.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói.

"Lên tầng cao nhất làm gì? Không phải nói đi dự tiệc sao?" Giang Nhiễm nhíu mày.

“Tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất, không phải cô đang ở trong phòng sao?” Tần Tranh vuốt vuốt lông mày, nhìn về phía Giang Sơ Tuyết: “Cô có thể giúp tôi đón một người không?”
Giang Sơ Tuyết gật đầu: "Ở đâu?"
“Phòng ở tầng hai, tiểu thư nhà họ Giang, Giang Nhiễm.” Tần Tranh nói.

Giang Sơ Tuyết ngạc nhiên, lập tức trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ đi ngay."
Em gái của Giang thiếu gia thực sự đến đây?
Còn đang ở tại tầng hai?
Mặc dù là phòng cao cấp tại Hoàng Đồ, nhưng nói một câu không dễ nghe, thì vẫn là khách sạn.

Đến Dương Thành ở khách sạn, còn gọi cho Tần Tranh?
Giang Sơ Tuyết không khỏi suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ Tần Tranh muốn trở thành con rể của nhà họ Giang sao?
Cô ấy vội vã ra khỏi thang máy đón người.

Tần Tranh bảo Giang Nhiễm chờ rồi cúp điện thoại, đang định nói với Sở Hiểu Đồng.

Kết quả anh vừa quay đầu, liền thấy Lưu Tú Cầm giơ tay tát vào mặt Sở Hiểu Đồng!
Ai ngờ Sở Hiểu Đồng không phải là người ăn chay, cô bị Lưu Tú Cầm chọc giận, mở miệng hét một tiếng tiện nhân, sau đó nhanh như tia chớp, một phát bắt được tay của Lưu Tú Cầm.

"Tôi bây giờ không phải là cô gái mà cô có thể đánh, cô tốt nhất nên tôn trọng tôi một chút!"
Lưu Tú Cầm không thể tưởng tượng nổi, nhìn bàn tay bị bắt lấy của mình: "Cô mà cũng dám cản tôi à! Cô thì là cái thá gì chứ? Còn không phải là người tôi có thể đánh? Dù cô có đi xa đến đâu, thì cô cũng chỉ từng là một con chó dưới trướng của Lưu Tú Cầm tôi thôi!"
Bốp!.