Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 67: 67: Tai Nạn





Rắc rắc!
Theo tiếng súng vang lên, tiếng gãy xương khiến người khác rợn người cũng vang lên.

Bộp.

Trong tay người đàn ông to cao kia còn cầm súng lục, nhưng cánh tay đã bị bẻ gãy.

Hai chân gã ta khuỵu xuống đất, cổ cũng bị gãy theo một góc vô cùng kỳ lạ, nhưng không tắt thở, gã ta cũng không thể lộn xộn.

Mọi người hít một hơi lạnh, lập tức nhìn về phía bóng đen mới lao đến.

Bóng đen quay lưng về phía mọi người, trong lòng còn đang ôm nữ tiếp viên hàng không mới bị bắt cóc.

Anh...Anh không sao chứ? Giọng tiếp viên hàng không hơi run, cô ấy từ từ đứng lên, đi ra khỏi vòng tay của Tần Tranh.

Cô ấy cẩn thận cúi đầu nhìn rồi đột nhiên la lên một tiếng: A! Anh chảy máu rồi!"
Cô ấy nói xong thì lập tức nhìn về hành khách trong khoang: Có bác sĩ không, mau cứu anh ấy đi!
Tất cả mọi người không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút sợ hãi.

Có thể bẻ gãy xương của bọn cướp, người này tuyệt đối không đơn giản.

Tần Tranh che cánh tay, từ từ đứng dậy.

Mặc dù tốc độ của anh rất nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn đạn được, giây cuối cùng anh dùng cánh tay mình để cản lại.

Đạn bay qua cánh tay, quẹt qua ngực rồi mới ghim vào ghế hành khách.

Không sao.

Tần Tranh mở miệng, hơi kéo tiếp viên hàng không lại.

Chỉ trầy da thôi.


Anh nói rồi nhìn về người nằm dưới chân: Còn bao lâu nữa thì đến?
Tiếp viên hàng không từ từ bình tĩnh lại: Nhiều nhất mười phút nữa.

Tần Tranh gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ là người hơi lắc lư.

Anh nhìn xung quanh một vòng, không yêu cầu ai giúp mình, mà nhờ tiếp viên hàng không mang hộp cứu thương đến, cởi áo ra, tự mình làm sạch xử lí vết thương.

Hai tên cướp bị không ít dây thừng trói lại, có người đến nhà vệ sinh thông báo cho người bên trong, bên ngoài đã an toàn.

Giang Nhiễm từ trong đi ra, vừa thấy Tần Tranh đã lập tức đi tới, vừa muốn hỏi anh có sao không đã thấy anh đang dùng băng gạc băng bó vết thương.

Anh bị thương rồi?
Giang Nhiễm nhíu mày: Anh nói anh không ở lại bên trong với tôi, cuối cùng thành như thế này? Cứu người là dùng bản thân anh cứu sao? Nhiều người như vậy, anh lợi hại lắm sao?
Tiếp viên hàng không được Tần Tranh cứu nghe thấy vậy thì không nhịn được mà tức giận nói: Cô gái, cho dù cô là bạn gái của anh ấy tôi cũng thấy cô đang quá đáng đấy.

Nếu không nhờ có anh ấy thì tất cả mọi người hôm nay đều có thể xảy ra chuyện gì.

Là anh ấy ra tay cứu mọi người, hơn nữa còn kiềm chế đám cướp! Vết thương trên người anh ấy cũng là vì cứu tôi khỏi tay đám cướp!
Mời cô tôn trọng bạn trai của cô một chút, anh ấy cũng không dễ dàng.

Dứt lời tiếp viên hàng không trực tiếp rời đi.

Cô ấy nghe thấy lời Giang Nhiễm nói với Tần Tranh, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên mới nói vài câu.

Nhưng cô ấy cũng biết bây giờ có rất nhiều nữ sinh không tôn trọng bạn trai.

Nhưng hôm nay thì khác, người này đã cứu được cả một khoang người!
Giang Nhiễm bị tiếp viên hàng không nói cho ngẩn người, phản ứng lại kịp mà quay qua nhìn Tần Tranh, ánh mắt hơi nghi ngờ: Cô ấy nói anh?
Tần Tranh không nói chuyện, cúi đầu mặc áo khoác vào.

Nhớ lại hai ngày trước cô ấy có nói mình thích đàn ông mạnh mẽ, giống như người xông vào đám cháy cứu người vậy...!
Không phải Tần Lập này...!

Này, anh chắc chắn không phải vì muốn lấy lòng tôi nên mới cứu họ chứ?
Tần Tranh nghe xong thì nhìn Giang Nhiễm giống như đang nhìn đứa ngốc.

Giang Nhiễm cũng cảm thấy câu nói này của mình có chút tự mình đa tình, cả hai lập tức đều im lặng.

Nhưng không hiểu sao trong lòng Giang Nhiễm lại có chút áy náy: Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi cho rằng anh là tên háo sắc, hóa ra thật sự có kẻ háo sắc.

Cô ấy nói xin lỗi nhưng lại không nói trực tiếp mà tùy ý tìm một sự kiện trước đó.

Tần Tranh nhíu mày gật đầu, xem như chấp nhận.

Tiếp viên đã thông báo cơ trưởng, lúc này cơ trưởng đang gọi điện cho hãng hàng không.

Lúc máy bay hạ cánh xuống Dương Thành, hai tên cướp đã bị cảnh sát vũ trang mang đi, Tần Tranh từ chối sự giúp đỡ của hãng hàng không, một mình bắt xe định về phòng khám sát trùng vết thương cẩn thận.

Loại súng đạn này rất bẩn, nếu không cẩn thận có khả năng để lại di chứng.

Hơn nữa lần này anh không mang theo ngân châm, nên cũng không tiện chữa trị cho mình.

Này, anh đi đâu vậy?
Tần Tranh vừa ra khỏi sân bay thì giọng Giang Nhiễm đã vang lên sau lưng.

Về nhà.

Tần Tranh nói.

Tôi không quá hiểu biết về Dương Thành, bạn học tôi nói hôm nay cô ấy không rảnh, nói tôi tự tìm nơi ở.

Dương Thành này là quê hương anh, anh biết nhiều về nó, anh tìm chỗ ở cho tôi đi.

Giang Nhiễm nói như chuyện đương nhiên.


Lần đầu tiên Tần Tranh được trải nghiệm một người phụ nữ có thể vô lý đến mức nào.

Tần Tranh hít sâu một hơi, nhịn cơn tức trong lòng xuống, mang Giang Nhiễm đến câu lạc bộ Hoàng Đồ, ở trong đó có tầng xa hoa nhất.

Sau khi sắp xếp xong cho Giang Nhiễm, Tần Tranh mới rời đi.

Nhưng anh vừa rời đi thì đã nhận được tin nhắn của Giang Nhiễm: Tôi không quen thuộc với Dương Thành, anh là bạn anh tôi, đương nhiên anh phải chăm sóc tôi rồi, dù sao tôi cũng nhỏ hơn anh! Cho nên ngày mai tôi đi tìm anh, anh lo cơm cho tôi một ngày.

Tần Tranh thiếu chút nữa tức đến mức không thở nổi, may mắn cho anh là Sở Hiểu Đồng không phải người như vậy!
Nếu không anh chắc chắn sẽ điên!
Khó trách Giang Quân lúc nào cũng lạnh lùng, hơn nửa là do bị Giang Nhiễm đè đầu!
Tần Tranh nhanh chóng đồng ý rồi bắt xe quay về phòng khám.

Mấy ngày anh không ở đây, phòng khám đều do Lương Khanh mở cửa khám bệnh, cũng không tiếp đãi bất kỳ bệnh nhân nào.

Lúc Tần Tranh đến nơi còn thấy bóng dáng Lương Khanh đang ngồi ở quầy thu ngân, bên cạnh cô ấy còn có một người khác.

Cao Tử Lâm.

Hai người đang nói chuyện gì đó, Cao Tử Lâm không ngừng khóc.

Tần Tranh hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.

Sau khi Chu Bình nhậm chức hình như đã đối phó với cả Cao Khải Lượng và Phương Mậu, khiến hai người đó sa sút.

Vợ Phương Mậu mang theo con ra nước ngoài, mẹ Cao Tử Lâm lại bỏ cô ấy và Cao Khải Lượng lại, một mình rời đi.

Bây giờ nhà họ Cao có thể nói là tan thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng...!Tần Tranh thở dài, chuyện này cũng không thể trách người khác được, Cao Khải Lượng bị đưa chứng cứ tham nhũng ra, hơn nữa số tiền cũng không ít, ít nhất phải nhận án mười năm trong tù.

Hai cô gái đang nói chuyện, không chú ý Tần Tranh đã đến.

Tần Tranh vừa định nói chuyện thì nghe thấy Cao Tử Lâm to tiếng: Đều tại con khốn đó, là nó cấu kết với người khác lừa bố tôi! Bố tôi bị oan, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ!
Lương Khanh đang đóng rất tốt vai trò người nghe của mình, cô ấy đưa khăn tay cho Cao Tử Lâm nhưng không nói lời nào.

Cao Tử Lâm tiếp tục nói: Bố tôi xảy ra chuyện, con khốn đó lập tức gửi rất nhiều hình ảnh cho mẹ tôi, những bức ảnh đó đều là giả, nhưng mẹ tôi vẫn tin mà rời đi!

Lương Khanh nghe đến đó thì không nhịn được mà hỏi: Đồ khốn mà cô nói là ai vậy.

À...!Cô ta là một cô nhi nghèo khó luôn được bố tôi hỗ trợ, đang học đại học ở Dương Thành, năm nay học năm tư, tên Trần Kỳ Mạn.

Cô biết không, vì để hỗ trợ cho cô ta mà tiền sinh hoạt tháng của tôi còn không nhiều bằng cô ta!
Cũng vì cô ta không bố không mẹ nên mới vậy, nhưng sau này tôi mới biết người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ đi nhận bố nuôi khắp Dương Thành này! Ngay cả hiệu trưởng đại học Dương Thành cũng là bố nuôi của cô ta!
Ai?
Tần Tranh hơi ngạc nhiên, Trần Kỳ Mạn?
Cái tên này nghe rất quen...!Là ai nhỉ?
Đột nhiên trong đại não Tần Tranh xuất hiện khuôn mặt một người phụ nữ đeo dây chuyền Chanel, ở cửa hàng lớn tiếng gầm thét nói Tử Đàn là kẻ trộm.

Trần Kỳ Mạn này không phải là bạn học cùng lớp của Sở Tử Đàn sao?
Tần Tranh nhớ lúc đó Trần Kỳ Mạn còn nói rằng bố cô ta là hiệu trưởng, nếu như Sở Tử Đàn không xin lỗi thì sẽ khiến Sở Tử Đàn không tốt nghiệp được!
Tần Tranh?
Đột nhiên Lương Khanh đứng lên kinh ngạc nói.

Cao Tử Lâm cũng lau khô nước mắt, nhìn Tần Tranh miễn cưỡng cười: "Đã lâu không gặp.

Tần Tranh gật đầu cười, rõ ràng Cao Tử Lâm trước kia là một cô gái ngọt ngào tinh xảo, bây giờ sắc mặt lại hơi vàng, thậm chí mái tóc dài cũng đã bị cắt ngắn.

Hóa ra một người có thể đột nhiên thay đổi nhiều như vậy!
Đúng là đã lâu không gặp.

Tần Tranh đi vào vỗ vai Lương Khanh: "Cô vất vả rồi.

Cao Tử Lâm cúi đầu xuống: Không có việc gì thì tôi đi trước, Tiểu Khanh, tôi tìm cô sau nhé.

Lương Khanh gật đầu, cô ấy nói chuyện không khéo, nói cô ấy đánh nhau có khi còn đơn giản hơn cả việc dỗ dành người khác.

Lương Khanh không nói nhưng Tần Tranh lại lên tiếng: Đi cái gì, nói rõ ràng đã rồi hãy đi, rốt cuộc cục trưởng Cao xảy ra chuyện gì vậy?
Cơ thể Cao Tử Lâm như cứng lại, cô ấy run rẩy quay lại nhìn Tần Tranh: Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, tôi chỉ giải tỏa chút cảm xúc mà thôi.

Chuyện này quá phức tạp, anh không nên biết thì tốt hơn, bố tôi chắc chắn cũng không muốn anh bị liên lụy.

Tần Tranh, anh là người tốt.

Anh, tôi và bọn họ không giống nhau..