Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 3: 3: Không Phải Phế Vật





Sở Hiểu Đồng chẳng hề cảm thấy lời này có gì không ổn.
Bởi vì từ sau khi Tần Tranh vào nhà cô, cô cũng thường nói những lời như vậy với Tần Tranh.
Ngay khi những lời kia vừa thốt ra, tiếng cười chế giễu của người xung quanh càng lớn hơn.
"Một tên ăn của vợ, xài của vợ, vậy mà lại dõng dạc nói mình biết chữa bệnh? Thật nực cười."
Người xung quanh lắc đầu cười nhạo.
Mà lúc này, người phụ nữ nổi đầy mụn nhọt trên mặt cũng bực bội không thôi: “Tôi mặc kệ chuyện riêng của các người, dù sao hôm nay nếu các người không chữa khỏi mụn nhọt trên mặt tôi, thì phải bồi thường cho tôi 100 triệu!"
"Bằng không, chỉ cần một câu của tôi, cả nhà các người đều cút hết ra khỏi Dương Thành cho tôi!"
Câu này của người phụ nữ khiến sắc mặt của đám người Sở Hiểu Đồng và Hàn Anh lập tức trắng bệch.
Cút khỏi Dương Thành?
Bọn họ vất vả lắm mới kiếm được mấy chục triệu ở Dương Thành, nếu ra khỏi Dương Thành, chẳng phải là phải làm lại từ đầu sao?
"Hiểu Đồng."
Tần Tranh lên tiếng lần nữa: "Ở đây không ai có thể chữa khỏi, trong nhà cũng không bỏ ra nổi 100 triệu, sao không để cho tôi thử một lần, cho dù như thế nào, cũng sẽ không tệ như hiện tại."
Tần Tranh chắc chắn mình có thể chữa khỏi, năm đó khi anh học được những gì ông lão đã học cả đời, chỉ cần một tay y thuật liền xuất thần nhập hóa.
Anh dám cam đoan, chỉ cần một vài loại thảo mộc, trộn lẫn và nghiền nát với nhau rồi đắp lên mặt người phụ nữ này, chưa đầy mười phút, nhất định có thể làm cho người phụ nữ này khôi phục như lúc ban đầu!
Trong lòng của Sở Hiểu Đồng hơi dao động.

Quả thực lời của Tần Tranh nói rất đúng, thế nhưng...
"Không được! Cậu căn bản không phải là bác sĩ, càng không có giấy phép hành nghề y, lỡ như cậu chữa chết người, nhà họ Sở của tôi chẳng phải sẽ chôn cùng cậu sao!"
Hàn Anh tiến lên một bước, cau mày quát lớn.
"Tần Tranh, dù cậu không muốn sống, thì cũng đừng kéo Hiểu Đồng theo! Nếu như cậu thật sự muốn chữa, vậy cậu thề với trời đi, lỡ cậu thất bại thì không liên quan gì đến nhà họ Sở cả, tất cả rủi ro sẽ do một mình cậu gánh chịu!"
Lưu Minh Hạo lạnh lùng mắng.
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Tranh bỗng chốc lạnh đi.
Nhưng buồn cười là, Lưu Minh Hạo vừa thốt ra câu này, thế mà Hàn Anh lại nghiêm túc gật đầu.
Sở Hiểu Đồng cũng không nói thêm gì.

Tần Tranh cười lạnh lắc đầu, lại tiến lên một bước: "Quý cô này, hôm nay Tần Tranh tôi xin lấy tài sản cùng tính mạng mình ra đảm bảo, nếu như chữa không hết, tôi cam tâm nhận bất kỳ hình phạt nào, không liên quan gì đến nhà họ Sở!"
Lời này vừa dứt, xung quanh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Minh Hạo càng cười đắc ý hơn, trong khi biểu cảm của Sở Hiểu Đồng hơi thay đổi, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng một giây sau cô lập tức phản ứng lại, mình áy náy với một kẻ vô dụng làm cái gì?
Không phải chỉ là biết nói chuyện thôi sao, vậy thì thế nào?
Vừa mới mở miệng đã gây náo loạn ở đây, để anh thề là đúng, bằng không nhà họ Sở sẽ bị liên lụy theo anh!
Tần Tranh không biết giờ phút này Sở Hiểu Đồng đang nghĩ gì, anh bằng lòng thề cũng là vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, để Sở Hiểu Đồng có thể được giải thoát.
Tuy nhiên không nghĩ tới anh ở đây giúp Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng lại muốn phủi sạch quan hệ với anh!
"Được, tôi cho cậu chữa! Dù sao ở đây toàn cảnh sát, nếu cậu chữa không được, tôi sẽ lập tức bảo bọn họ đưa cậu đi!"
Người phụ nữ này tên Lưu Uyển, là chị gái của bí thư Lưu, đặc biệt đến Dương Thành để chăm sóc cho bố là Lưu Trung Quốc, bị Sở Hiểu Đồng kéo đi mua mỹ phẩm, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Vào khoảnh khắc người phụ nữ nói ra câu này, xung quanh hoàn toàn rơi vào yên lặng, không ai muốn bị vạ lây.
Tần Tranh gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Dứt lời, anh nhìn về phía Sở Hiểu Đồng: "Ra khỏi cửa rẽ trái có một hiệu thuốc, em giúp tôi đi mua một ít thuốc bắc đến đây.

Nhân tiện mua thêm một bộ chày cối giã thuốc nữa."
Nói xong, Tần Tranh lấy ra một tờ giấy ở quầy lễ tân, nhanh chóng viết tên thuốc lên đó, rồi đưa cho Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng thấy vậy, sắc mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, cô quả thực không biết rốt cuộc Tần Tranh sẽ khám bệnh như thế nào!
Cô cúi đầu, dược liệu được viết trên giấy đều là những loại phổ biến như Đương Quy, Khổ Sâm, Hoàng Liên, v.v.
"Anh chắc chứ?"
Sở Hiểu Đồng nhíu mày.
“Đi đi.” Tần Tranh gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Uyển.
Sở Hiểu Đồng cắn môi một cái rồi nhanh chóng đi ra hiệu thuốc, Tần Tranh đã phủi sạch quan hệ với bọn họ rồi, cô đương nhiên không sợ gì nữa.
Ngay khi Sở Hiểu Đồng vừa rời đi, Tần Tranh liền nhìn sang Lưu Uyển: "Sản phẩm của công ty mỹ phẩm Thiên Ưng không có vấn đề gì, chỉ là loại da của chị không giống với người khác, cộng thêm nội nhiệt* hừng hực."
(*) Nội nhiệt: Còn gọi là nội hỏa, là tên gọi của hội chứng trong y học cổ truyền Trung Quốc.

"Nên mới gây ra xung đột với sản phẩm này và hình thành mụn."
Lưu Uyển nghe xong tựa như lạc trong sương mù: "Ý cậu là, việc tôi bị nổi mụn, là do tôi ư?"
“Không sai.” Tần Tranh gật đầu: “Sản phẩm này không phù hợp với thể chất của chị, chứ không phải do sản phẩm có vấn đề.”
Đúng lúc này, Sở Hiểu Đồng bước vào với một bao thuốc bắc cùng một bộ chày cối giã thuốc.
Tất cả các loại thuốc bắc được bọc trong túi giấy và được chia thành các gói nhỏ, Tần Tranh tiến lên trộn tất cả các dược liệu lại với nhau.
Sau đó cho vào cối giã thuốc, giã hai ba lần cho nát, rồi cho nước sạch vào.

Ngay sau đó, một làn linh lực mà người ngoài không nhìn thấy được, dọc theo đầu ngón tay của Tần Tranh chảy vào trong thuốc bôi.
"Được rồi."
Tần Tranh đem thuốc bôi đưa tới trước mặt Lưu Uyển: "Thoa lên trên mặt, tối đa trong vòng mười phút, thuốc sẽ chữa khỏi mặt chị."
"Vậy là được rồi sao? Trộn lẫn một đống thuốc bắc với nhau, thêm chút nước? Ha ha ha, cậu cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?" Lưu Minh Hạo cười phá lên.
Sắc mặt Lưu Uyển cũng lộ vẻ do dự.
Tần Tranh cười lạnh: "Không chữa khỏi thì trách nhiệm đều tính trên người tôi, liên quan gì đến cậu?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lưu Minh Hạo đầy vẻ xấu hổ.
“Những thuốc này đều là dùng để thanh nhiệt giải độc, cho dù người bình thường bôi lên cũng không có tác dụng phụ.”
Tần Tranh nói: "Nếu như không tin, có thể bôi một ít lên tay trước."
Lưu Uyển cắn răng: "Không cần, dù sao khuôn mặt này cũng đã thành như vậy rồi."
Dứt câu, cô ta bôi thuốc lên cả mặt, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
"Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu dùng cái thứ vớ vẩn này để trị mụn trên mặt quý cô đây như thế nào."
Giọng điệu của Lưu Minh Hạo đầy hả hê.
Phát súng bắn chim đầu đàn, anh ta ước gì hôm nay Tần Tranh tốt nhất là bị bắt giam, như thế Sở Hiểu Đồng có thể ngang nhiên ly hôn, sau đó ở bên anh ta!
Sắc mặt của Sở Hiểu Đồng, Hàn Anh và Sở Tử Đàn lại có chút phức tạp.
Tần Tranh một năm trước vào nhà bọn họ ở rể, trong một năm này, có thể nói bọn họ hiểu rất rõ về Tần Tranh.

Nhưng hôm nay, Tần Tranh như biến thành một người khác!
Biết chữa bệnh từ lúc nào? Từ bao giờ lại dám tức giận, cứng đầu như vậy?
Bất tri bất giác, mười phút đã nhanh chóng trôi qua, không đợi Tần Tranh mở miệng, Lưu Minh Hạo đã nhịn không được mà cười khẩy một tiếng.
"Đã qua mười phút rồi, Tần Tranh, nên rửa sạch lớp thuốc bôi kia rồi chứ?"
Tần Tranh liếc mắt nhìn Lưu Minh Hạo, ánh mắt kia vừa lạnh lùng lại thâm trầm, nhất thời khiến Lưu Minh Hạo ngây người tại chỗ!
"Quý cô, phòng vệ sinh ở phía trước." Tần Tranh chỉ về phía trước, Lưu Uyển lập tức đi tới.
Nhưng mới được một hai phút, phòng vệ sinh bỗng truyền đến tiếng hét chói tai!
Ồ!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người tại đại sảnh đều nhốn nháo, từng người nhìn về phía Tần Tranh.
Mà Lưu Minh Hạo cũng phản ứng lại, cười to: "Thuốc bôi chết tiệt gì chứ, tôi biết ngay sẽ xảy ra chuyện mà, Tần Tranh, cậu chờ chết đi!"
Tần Tranh lúc này cũng khẽ nhíu mày, không phải chứ.
Chẳng lẽ quá trình xảy ra sai lầm gì sao?
"Tần Tranh, đàn ông một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp, đừng quên chuyện này sẽ do một mình anh chịu trách nhiệm!" Sở Tử Đàn cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Đã sớm biết tên phế vật này không làm được gì rồi, vậy mà vẫn ở nơi này cứng đầu muốn thể hiện!
Nội tâm Tần Tranh cũng có chút không yên lòng, đúng lúc này, một người phụ nữ có khuôn mặt trắng nõn từ phòng vệ sinh bước ra.
Lúc đi đến trước mặt mọi người, tất cả mới nhận ra, đây không phải là Lưu Uyển sao!
Cái này……
Chỉ thấy khuôn mặt của Lưu Uyển mịn màng như em bé, còn trắng gấp đôi da cổ, toàn bộ nếp nhăn đều biến mất!
Chỉ trong chốc lát, ai cũng không nhận ra!
Thấy vậy, Tần Tranh chậm rãi thở phào một hơi.

Anh đã nói mà, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Lưu Uyển tiến lên trước hai ba bước, đột nhiên nắm lấy tay của Tần Tranh: "Chú em, cậu đúng là thần, đúng là thần mà!"
Không chỉ có Lưu Uyển, mà tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Đám người Sở Hiểu Đồng càng thêm kinh ngạc, chỉ với một bát thuốc bôi, lại có tác dụng thần kỳ như vậy!
“Bí thuật chữa bệnh này của cậu, quả thực giống như Hoa Đà tái thế vậy!” Hai mắt Lưu Uyển sáng bừng, đột nhiên nhớ tới: “Cậu em này, nếu cậu lợi hại như vậy, không biết còn có thể chữa trị những bệnh khác hay không?”
Tần Tranh nhướng mày: "Cái đó thì còn phải xem là bệnh gì nữa."
"Bố tôi bị bệnh, lần này tới Dương Thành là vì muốn chăm sóc bố tôi, bệnh tình của ông ấy rất phức tạp, nếu như cậu bằng lòng, tôi sẽ dẫn cậu đi xem ngay bây giờ."
Lưu Uyển nói xong, thấy Tần Tranh hơi do dự, lập tức bổ sung: "Chỉ cần cậu đồng ý đi xem, mặc kệ cậu có thể chữa được hay không, tôi cũng trả phí xem bệnh cho cậu! Nếu như cậu chữa khỏi, tôi sẽ trả thêm phí chữa trị cho cậu."

Nói xong, Lưu Uyển duỗi ra năm ngón tay: "Năm mươi triệu."
Xuýt!
Ngay tức thời, tất cả mọi người tại đại sảnh hít một hơi lạnh!
Sở Hiểu Đồng và Hàn Anh càng thêm sửng sốt, năm mươi triệu, tương đương với thu nhập trong một năm của nhà họ Sở!
Ánh mắt của Tần Tranh lóe lên, lập tức gật đầu: "Tôi đồng ý với chị."
"Anh hồ đồ rồi à!"
Tần Tranh vừa dứt lời, Sở Hiểu Đồng bỗng nhiên tiến lên: "Không được đi! Anh không phải bác sĩ, những chuyện này anh căn bản không thể giải quyết được, trị mụn với chữa bệnh nặng vốn không giống nhau!"
“Tôi biết.” Tần Tranh mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi đi xem một chút, sẽ cố gắng hết sức.”
Sở Hiểu Đồng cau mày, cười khẩy: "Anh thật sự cho rằng cánh cứng cáp rồi thì có thể chao liệng lên chín tầng mây sao? Tốt thôi, anh cứ đi xem, nếu như xảy ra chuyện gì, thì đừng tìm tôi đến thu dọn tàn cuộc cho anh!"
Dứt lời, Sở Hiểu Đồng quay người rời đi, từ góc độ của cô, Tần Tranh vào giờ phút này đã đạt đến mức độ không cách nào thuyết phục.
Chỉ mới chữa khỏi mụn, đã không chút kiêng kỵ rồi!
Tần Tranh không để ý đến Sở Hiểu Đồng, anh biết Sở Hiểu Đồng đang lo lắng đến lúc đó anh không thoát thân được.
Dù sao người anh định tới xem bệnh là bố của bí thư Lưu.
"Cậu em ơi?"
Lưu Uyển nhíu mày: "Nếu như bằng lòng, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ, hôm nay bố tôi phải tiến hành kiểm tra toàn thân."
“Đi thôi.” Tần Tranh gật đầu, sải bước đi theo Lưu Uyển ra khỏi cửa.
Ngay khi Tần Tranh đi theo Lưu Uyển đến bệnh viện, đám người Hàn Anh đi cùng Sở Hiểu Đồng đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về hướng bệnh viện.
“Mọi người về trước đi, con đến bệnh viện xem thử.” Nói xong, Sở Hiểu Đồng bước nhanh về phía xa.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay Tần Tranh đã giúp cô một việc lớn, bằng không bây giờ cô chắc hẳn đang quỳ trước mặt người phụ nữ đó cầu xin tha thứ.
Đã đến mức này, cô không thể để Tần Tranh đi tìm cái chết!
“Hiểu Đồng!” Thấy Sở Hiểu Đồng rời đi, Lưu Minh Hạo vội cắn răng theo sau: “Anh có xe, ngồi xe của anh sẽ nhanh hơn đấy.”
Sở Hiểu Đồng dừng lại, không có ý từ chối.
Đợi Sở Hiểu Đồng lên xe, sắc mặt của Lưu Minh Hạo chợt u ám: "Em đi theo làm gì? Vì một tên phế vật, có đáng không?"
Sở Hiểu Đồng đưa tay đóng cửa lại: "Một tên phế vật, nhưng lại chữa khỏi mụn trong khi mọi người đều không thể sao."
Khuôn mặt của Lưu Minh Hạo cứng đờ, chửi thầm một tiếng, sau đó đạp ga chạy ra ngoài.
Anh ta biết, vừa rồi anh ta phải bất lực, nhưng Tần Tranh lại giải quyết dễ dàng, tuy nhiên anh ta tuyệt đối không tin Tần Tranh có năng lực đó!
“Chẳng qua chỉ là trùng hợp may mắn mà thôi!” Lưu Minh Hạo châm chọc nói: “Cũng tốt, đợi đến bệnh viện, anh sẽ cho em xem cậu ta lộ nguyên hình thế nào, đến lúc đó cũng để cho em từ bỏ ý định.”.