Đệ Nhất Sủng

Chương 470: Nó có ảnh hưởng đến hình tượng cao ngạo của anh ta không?




Cố Cơ Uyển vội bấm số điện thoại khẩn cấp và nhờ mọi người đến ứng cứu.

Lại nhìn Mộ Tu Kiệt, một người đàn ông cứng rắn như anh lại ngã xuống ngay trước mắt cô.

Trái tim vốn bình lặng suốt hai năm bỗng như thắt lại, sợ hãi đến mức sắp trào ra nước mắt.

Mộ Tu Kiệt thực sự không muốn nhìn thấy cô sợ hãi, nhưng chỉ bằng cách này anh mới có thể thấy cô quan tâm đến anh như thế nào.

Anh dựa vào tường và từ từ ngã xuống đất.

Cũng không biết là khó chịu thật hay là, bởi vì muốn cô quan tâm nhưng đầu thật sự bắt đầu mơ màng rồi.

"Đừng sợ, anh không sao." Nhìn thấy Điềm Điềm khóc, anh muốn làm cho mình tỉnh táo, nhưng càng nghĩ về điều đó, anh lại càng không tỉnh táo vào lúc này.

Anh đưa tay lên lau đi, chết tiệt, máu chảy nhiều quá.

"Anh thật sự không sao đâu."

Cũng chỉ là choáng váng đầu thôi, thật đấy, chỉ là choáng váng đâu mà thôi.

Nhưng một người cứng rắn như anh, một khi ngã xuống, thật sự sẽ khiến người ta sợ chết khiếp.

Điềm Điềm còn đang khóc, Cố Cơ Uyển cởi áo khoác, đắp lên trán anh.

Nhưng máu, giống như nước giếng phun trào, không cách nào dừng lại.

Mắt Mộ Tu Kiệt dần bắt đầu mơ hồ.

Khoảnh khắc ngất đi, anh duỗi tay ra, nắm chặt tay cô: "Anh thật sự... Không sao đâu, có lẽ hai năm qua, có chút... Mệt mỏi, chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, anh... Không sao.”

"Ba ơi ba"

Ba ba nhắm hai mắt lại rồi, Điềm Điềm hoàn toàn bị dọa sợ hãi.

"Mẹ, ba ơi ba! Hu hu hu...

…..

Tại sao Mộ Tu Kiệt lại ngất xỉu? Bác sĩ đưa ra rất nhiều cách giải thích.

"Người bệnh thiếu ngủ lâu ngày, cộng thêm buồn phiền bệnh tật, thần kinh căng thẳng, lúc này đại khái trong tiềm thức muốn được thư giãn.”

"Mất máu quá nhiều cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ấy ngất xỉu. Tất nhiên, nguyên nhân cụ thể vẫn đang được điều tra.”

"Mọi người cứ yên tâm…”

"Chúng tôi sao có thể yên tâm?” Lâm Duệ vội vàng ngắt lời ông ta.

Hiếm thấy Cố Cơ Uyển lo lắng cho cậu chủ như vậy, lúc này để cô "Yên tâm” rồi lỡ cô không lo lắng cho cậu chủ thì biết làm sao?

(Có mùi lươn lẹo phảng phất đâu đây =))))

Lâm Duệ lo lắng nhìn Cố Cơ Uyển: "Cô Cơ Uyển, trong hai năm qua, cậu chủ nhà chúng tôi mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba tiếng, cho tới bây giờ chưa từng được ngon giấc.”

"Không phải anh ấy không muốn ngủ mà vì quá nhớ cô nên anh ấy không thể nào chợp mắt được, dù có uống thuốc ngủ cũng không thể nào chợp mắt được.”

"Cô đừng nhìn anh ấy trông có vẻ cứng cỏi như vậy, trên thực tế, cơ thể anh ấy đã rất yếu rồi."

Ôi trời, nói cậu chủ như vậy, không biết sau khi cậu chủ biết có mắng anh ta hay không?

Nhưng hiện tại, quản không được.

Anh ta nói tiếp: "Cô Cơ Uyển, cô không biết hai năm qua cậu chủ nhà chúng tôi đã sống như thế nào đâu.”

Lâm Duệ rất khó khăn nhưng cuối cùng đã tìm được cơ hội nói chuyện với cô.

Lúc này, tất cả những lời nói nén trong đáy lòng đều không thể giấu được nữa.

"Những ngày không có cô, anh ấy sống như một cái xác không hồn, không một thú vui, tôi còn hoài nghi, nếu không tìm được cô liệu cậu chủ có tự sát."

Tự sát... Với tính cách của cậu chủ Mộ liệu chắc sẽ không đâu.

Tuy nhiên, chỉ ngủ hai hoặc ba tiếng mỗi ngày trong hai năm, những lời này khiến Cố Cơ Uyển cảm thấy khó chịu.

Cô thực sự không nghĩ rằng anh lại có một cuộc sống khó khăn như vậy.

"Cơ Uyển, tôi biết cô không thích nghe, nhưng tôi thực sự không thể kìm lòng được, cậu chủ của chúng tôi rất khổ, Cơ Uyển, sự việc đó không chỉ khiến cô mà cả anh ấy cũng đau lòng.

"Nhiều năm trước, nhà họ Cố và nhà họ Mộ có một số hiểu lầm, cậu chủ tra được rất nhiều chuyện, tất cả đều cho ra một kết quả, mặt khác, ông cụ nhà họ Cố lúc trước đã tham gia vào việc giết chết bà nội của cậu chủ."

"Ông nội của tôi sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như vậy!" Chuyện này, về sau cô đã tự mình thu thập một số thông tin.

Lúc trước bà cụ nhà họ Mộ quả thật chết rất thảm.

Tuy nhiên, vấn đề này tuyệt đối không liên quan đến ông nội của cô, cô tin ông nội của mình!

"Nhưng chuyện quả thật có liên quan đến ông cụ nhà họ Cố, lúc trước bà cụ nhà họ Mộ kỳ thật... Kỳ thật là muốn tìm ông cụ nhà họ Cố để bỏ trốn."

Bỏ trốn!

Cố Cơ Uyển ngạc nhiên, chuyện này, chưa có ai nói với cô cả.

"Tôi không tiện nói nhiều về quan hệ nhân quả bên trong."

Sau khi cùng Cố Cơ Uyển đi đến hành lang, Lâm Duệ đã kể cặn kẽ cho cô tất cả những gì anh biết.

Thì ra giữa bọn họ lại có hiểu lầm lớn như vậy.

Không có gì lạ khi Mộ Tu Kiệt muốn tìm ông nội báo thù, đổi lại là cô thì có lẽ, cô cũng sẽ làm chuyện giống vậy.

"Bây giờ không thể coi những chuyện đã xảy ra không tôn tại được.”

Cố Cơ Uyển quay mặt đi, nhìn bầu trời xa xăm, trong đáy mắt hiện lên vẻ u ám khó tả.

"Mặc kệ thế nào đi nữa thì cả anh ấy và tôi đều không thể quay trở lại.”

"Vì cái gì không thể quay về? Chẳng lẽ, trừng phạt cậu chủ hai năm nay còn chưa đủ sao?"

Lâm Duệ không hiểu, cô rốt cuộc đang lo lắng cái gì vậy?

Chẳng lẽ cô vẫn còn hận cậu chủ sao?

"Cơ Uyển, nếu cô muốn lấy mạng cậu chủ mới bằng lòng tha thứ cho anh ấy thì hãy trực tiếp nói cho anh ấy biết, cậu chủ nhất định sẽ vì câu được sự tha thứ của cô mà ngay cả mạng cũng không cân."

"Nó có ý nghĩa chứ?" Cố Cơ Uyển nhìn anh ta lắc đầu: "Chẳng lẽ, đây là thủ đoạn mà đàn ông các anh giải quyết vấn đề sao?"

Phải làm tới mức đổ máu mới được sao?

Lâm Duệ thở ra một hơi, vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

"Tôi thật sự không hiểu mấy chuyện tình cảm như vậy, Cơ Uyển, nếu tôi có nói gì sai, đừng tức giận, tôi chỉ... Tôi chỉ cảm thấy đau lòng cho cậu chủ của chúng tôi."

Cố Cơ Uyển không nói gì nữa.

Anh ta cảm thấy đau lòng, thật ra thì sau khi nghe nhiều điều từ anh ta lẽ nào cô lại không còn cảm thấy đau lòng sao?

Nhưng họ thực sự không thể quay trở lại.

Cô không thể đối mặt.

Đến đêm, Mộ Tu Kiệt vẫn ngủ say, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cố Cơ Uyển lau tay chân cho anh, lại ở bên cạnh nói rất nhiều lời, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.

Lúc bác sĩ đến thăm phòng buổi tối, Cố Cơ Uyển lo lắng: "Bác sĩ, chẳng phải nói anh ấy không nghiêm trọng lắm sao? Sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?"

Bác sĩ cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.

Theo lý thuyết, thân thể của người bệnh này mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào anh ta từng gặp, một viên gạch nhỏ đập xuống thì mặc dù máu có chảy một chút nhưng cũng không đến mức ngủ một giấc rồi mà vẫn chưa tỉnh lại chứ.

"Não bộ là bộ phận mong manh và bí ẩn nhất của con người. Hiện chúng tôi không thể ước tính được liệu có để lại di chứng gì không nếu bệnh nhân bị đập vào đầu.”

Cho nên, tại sao một người vẫn chưa tỉnh lại, anh ta cũng không chắc chắn.

"Nhưng cô có thể yên tâm rằng tình trạng của bệnh nhân rất ổn định, hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Vậy thì khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?”

"Chuyện này..." Bác sĩ rất đau đầu, theo lý thì lẽ ra phải tỉnh từ lâu chứ, bệnh nhân này bị sao vậy?

Lâm Duệ mới từ ngoài cửa vào, vừa khéo nghe được đối thoại của hai người.

Có gì đó xẹt qua mắt anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chóng thu lại.

"Bác sĩ, chẳng lẽ bệnh nhân không muốn tỉnh lại?"

"Hoàn toàn có thể!” Cuối cùng bác sĩ cũng tìm được lời giải thích hợp ly.

Ông ta nhìn Cố Cơ Uyển, cân nhắc một chút mới nói: "Trước đó có phải người bệnh từng chịu kích thích gì đó cho nên anh ta không còn khát vọng sống?”

"Không còn khát vọng sống?" Khuôn mặt của Cố Cơ Uyển tái đi vì sợ hãi trước những lời này: “Tại sao có thể như vậy?"

Anh là Cậu chủ nhà họ Mô, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, vì cái gì mà anh không còn khát vọng sống?

"Cậu chủ của chúng tôi quả thật... Quả thật sống không vui vẻ."

Lâm Duệ bí mật liếc nhìn cô, sau đó nhìn bác sĩ với vẻ mặt buồn bã.

"Nói các người có thể không tin, cậu chủ trước kia, từng... Từng uống thuốc ngủ quá liều, thiếu chút nữa... Đã chết."

Khi không ai để ý, người bệnh nằm trên giường đã vô thức siết chặt bàn tay.

Tên khốn, chuyện này liệu có ảnh hưởng đến hình tượng cao ngạo của anh không?

Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ của anh ấy nghĩ rằng anh ấy quá yếu đuối và không cần anh ấy nữa?

Lâm Duệ không thể giải thích được cảm giác mát lạnh ở cổ mình, nhưng có những lời đã nói ra thì phải tiếp tục nói cho hết.

Anh ta nhìn về phía bác sĩ thở dài: “Nếu như lần này cậu chủ thật sự không muốn tỉnh lại thì có khi nào anh ấy sẽ ngủ một giấc dài không bao giờ thức dậy không?”