Đệ Nhất Sủng

Chương 449: Đau đớn không nhất thiết là một điều không tốt




“Anh cả.” Mộ Bác Văn bước vào phòng, Giang Nam đi theo sau anh ta, không lên tiếng.

Mộ Tu Kiệt quay đầu nhìn lại hai người, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Giang Nam.

“Đừng nhìn tôi như thế, bây giờ tôi cũng đang bực bội như anh thôi.”

Giang Nam bước vào, ngồi xuống sô pha.

Rõ ràng là có cảm giác kiệt sức, hoàn toàn không phải đang nói đùa.

“Tất cả những người phái đi đều là người của cậu hai Giang sao?” Lâm Duệ rót một tách trà cho hai người họ.

Giang Nam hừ một tiếng, phản bác: “Có người đã không muốn tìm, vậy tôi cũng chỉ có thể tự thân xuất mã, tôi sợ nhỡ Cố Cơ Uyển xảy ra chuyện gì, sau này sẽ có người hận bản thân đến chết.”

“Dựa vào tình bạn của anh với cô ấy, tìm người làm gì cần nhiều lý do đến vậy.”

Mộ Tu Kiệt hiện tại đang rất khó chịu và ức chế, Giang Nam lại chọt miệng anh như vậy, anh có thể nhịn không động thủ đã là rất đáng nể rồi.

Mộ Bác Văn nghe thấy hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, có mấy lời không nói không được.

“Anh à, anh hiểu lầm Giang Nam và Cố Cơ Uyển rồi.”

Anh ta mím môi dưới, siết chặt lòng bàn tay: “Xin lỗi, mọi chuyện là lỗi của em.”

.. Mộ Bác Văn vốn nghĩ rằng chỉ cần Cố Cơ Uyển rời khỏi anh cả, anh cả của anh có thể sống tốt.

Sẽ không có ai có thể đe dọa anh ta, cũng sẽ không có ai trở thành điểm yếu chết người của anh ta.

Nhưng anh ta đã bỏ qua một điểm, có lẽ anh cả bình an vô sự, nhưng anh ấy rất không vui.

Đã mấy tháng rồi, anh ta không thấy anh trai mình cười thật lòng.

Trái lại, anh lạnh lùng hơn trước, khó gần hơn cả.

Ngay cả những người như anh ta, anh cả cũng không còn nguyện ý thổ lộ tâm tình.

Anh che giấu nội tâm khỏi tất cả mọi người, không muốn tin tưởng bất cứ ai.

Anh cả như vậy, còn sống mà tựa như là cái xác không hồn.

Bề ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng khi màn đêm tĩnh lặng, chỉ có anh mới biết cuộc sống của mình diễn ra như thế nào.

Anh ta thực sự không muốn nhìn thấy anh cả tiếp tục sống vô hồn như thế.

“Em xin lỗi.”

Ban đầu ở trên đảo, chính Mộ Bác Văn đã cầu xin Cố Cơ Uyển rời xa anh cả của mình.

Bởi vì anh cả của anh ta đã mấy lần suýt chết vì người phụ nữ này.

Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.

Nhưng anh không ngờ, hành động của mình lại khiến Cố Cơ Uyển bị sảy thai, khiến cô đau khổ đến vậy!

“Khi cô ấy về, máu chảy khắp chân, bác sĩ nói không thể giữ được đứa bé, chính cô ấy cũng suýt nữa không thể sống nổi!”

Lông ngực Giang Nam ngột ngạt, vừa nghĩ tới thời điểm Cố Cơ Uyển tuyệt vọng, trái tim của anh ta giống như ngàn vạn lưỡi dao đang xâm lược!

“Lâm Duệ, lấy rượu qua đây.”

Uống trà gì chứ? Trà này, càng uống càng đắng!

Lâm Duệ cũng có chút thất hồn lạc phách, ngơ ngác đi tới tủ rượu lấy cho anh ta một chai rượu đỏ.

Đã nghĩ tới hàng ngàn khả năng, nhưng chỉ không ngờ, chuyện này thật ra lại có liên quan đến cậu ba!

Vẻ mặt của Mộ Tu Kiệt... không, trên mặt cậu cả bây giờ không có chút biểu cảm nào.

Mộ Bác Văn nghĩ anh sẽ tức giận và bộc phát, thậm chí còn đánh anh ta.

Nhưng không, Mộ Tu Kiệt không làm gì cả.

Chỉ nhìn cái ly trong tay, ly rượu đầy, cũng chưa nếm thử một miếng nào.

Ngược lại là Giang Nam bình thường không thích uống rượu bây giờ lại uống cạn chai rượu vang đỏ trong một hơi.

Sau đó, anh dựa vào ghế sô pha, nhìn lên trần nhà, cười.

Cười, thoáng chút ảm đạm thê lương.

“Tôi nói tôi thực sự yêu cô ấy, anh có tin không? Nhưng tôi chưa từng chạm vào cô ấy một lần.”

Ngón tay đang cầm cốc của Mộ Tu Kiệt dần dần siết chặt.

Giang Nam nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng mảnh mai kia.

Cô ấy thật bất lực, thật đáng thương, nhưng cũng thật đáng yêu!

“Anh biết cô ấy thích trẻ con đến mức nào không? Cô ấy quả thật là một cô gái tốt bụng, còn không dám đả thương một con vật nhỏ, cô ấy dám hủy hoại đứa con của chính mình sao?”

Mộ Tu Kiệt, anh bị điên hay là ngốc rồi? Anh đã thích người phụ nữ đó như vậy, tại sao, anh thậm chí không thể hiểu hết mọi thứ về người phụ nữ đó?

“Đứa con không còn nữa, cô ấy đau lòng gân chết, cô ấy hận chết mình vì không cứu được đứa trẻ, lúc đó tôi thậm chí không nhìn thấy một chút sinh khí nào trong mắt cô ấy.”

“Tôi cứ nghĩ, sau này sẽ như thế này, cô ấy đã không muốn liên lụy với anh, nên từ nay tôi sẽ chăm sóc cô gái đáng thương này.”

“Nhưng cô ấy không thể chấp nhận tôi, tất cả những gì cô ấy nhớ trong trái tim cô ấy đều là Mộ Tu Kiệt anh!”

Chỉ bằng một tiếng “choang”, chiếc cốc trong tay Mộ Tu Kiệt đã bị anh bóp nát thành từng mảnh.

“Im miệng!”

Giọng anh lạnh lẽo, cứng rắn, thậm chí là tàn nhẫn!

“Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”

“Anh cả...

“Tôi không tin một lời nào cả!”

Anh bước tới cửa, bịch một tiếng, đập cánh cửa nặng nề này rơi xuống, rời đi.

Lâm Duệ muốn đuổi theo ra ngoài, Giang Nam nhẹ giọng nói: “Cho anh ta thời gian sám hối đi.”

“Chuyện này...”

“Anh ta không phải là một người phụ nữ mong manh, lo lắng cho anh ta làm gì? coi thường cậu chủ của mình như vậy sao?”

Lời nói của Giang Nam gần như rống lên.

Cậu hai Giang ngày thường hiền lành nho nhã này, không ngờ lúc trở nên hung dữ cũng khủng khiếp như vậy.

Mộ Bác Văn nhìn cánh cửa bị đánh sập, trong lòng đủ loại cảm giác.

Giang Nam đi tới tủ rượu, tự mình lấy một chai khác.

“Anh ta thực sự đã hiểu mọi thứ, nhưng anh ta chỉ đang hận bản thân mình thôi.”

Cho nên, đuổi theo anh cũng chẳng có nghĩa lý gì, mà sẽ chỉ khiến anh thêm cáu gắt mà thôi.

“Cậu hai Giang, người anh phái đi có tin tức gì không?”

Thực ra trong khoảng thời gian này Lâm Duệ cũng tự mình phái người đi tìm, nhưng nhân số không nhiều như trước.

“Không, lân này cô gái đó quyết tâm trốn, có lẽ không dễ dàng tìm được cô ấy như vậy.”

Thực ra, mọi người đều biết, có một cao thủ máy tính bên cạnh Cố Cơ Uyển, Đàm Kiệt.

“Nhưng nghe nói trước đó Mộ Tu Kiệt đã đi tìm Đàm Kiệt, đánh người ta đến nửa chết nửa sống.”

Bạn bè của Cố Cơ Uyển đều rất trung thành với cô ấy, Đàm Kiệt đã không muốn nói thì dù bị đánh chết cũng không nói ra.

Có một điêu Đàm Kiệt rất giỏi là giúp người khác che giấu thông tin.

Một khi thông tin về sự ra đi của Cố Cơ Uyển bị ẩn giấu, làm sao dễ dàng tìm ra được?

“Phía Cố Tĩnh Viễn đã liên lạc chưa?”

“Cố Tĩnh Viễn không biết cô ấy đang ở đâu, nhà họ Cố bọn họ phái người đi tìm, nhiêu chứ đâu có ít.”

Mộ Bác Văn thật sự căm hận bản thân, một cô gái tốt, chỉ vì nghe lời anh vậy mà cuộc sống của cô bây giờ biến thành bộ dạng gì rôi?

Nếu có thể, anh nhất định sẽ không nói những lời đó với Cố Cơ Uyển, anh nhất định sẽ không cầu xin cô gái tốt bụng đó.

Nếu như lúc đầu anh ta không nhẫn tâm như vậy thì bây giờ, có lẽ đứa con của anh cả sắp chào đời, anh cả và Cố Cơ Uyển cũng sẽ mời mọi người ăn mừng, chung vui.

Anh ta đã làm gì vậy chứ!

“Cơ Uyển chưa từng trách cậu đâu.” Giang Nam đặt chai rỗng xuống, quay người lại, nhìn Mộ Bác Văn.

“Tôi không biết Cơ Uyển là vì cái gì, nhưng cô ấy luôn cảm thấy có lỗi với cậu, giống như kiếp trước cô ấy đã nợ cậu rất nhiều.”

“Tôi?” Mộ Bác Văn lắc đầu, anh và Cố Cơ Uyển chưa bao giờ tiếp xúc.

Kiếp trước ư, anh chưa bao giờ tin vào những điều như vậy.

Nhưng Giang Nam, gần đây đột nhiên tin tưởng có một loại thuyết pháp gọi là luân hồi.

Có lẽ, nhiêu thứ đã có duyên từ lâu.

“Để anh trai cậu tổn thương một chút, có lẽ, chưa hẳn không phải một chuyện không tốt.”

Nỗi đau càng sâu, anh mới càng trân trọng.

Hy vọng nỗi đau này sẽ như đông đi xuân đến.

Chờ cho đến khi mùa đông lạnh giá qua đi, cuối cùng rồi sẽ nghênh đón mùa xuân nở hoa.