Đệ Nhất Sủng

Chương 447: Chúng tôi, vốn dĩ là thanh mai trúc mã




Ông cụ Cố ở trong gió lạnh đợi rất lâu.

Quản gia Đinh lại nhìn thời gian, đã 3 tiếng rồi.

Ông ta có hơi khẩn trương: “Ông cụ, chúng ta đừng đợi nữa, trở về nữa, ông không phải nói, Cố Thị mất thì mất, cả nhà ở bên nhau mới là điều quan trọng

nhất sao.”

Cho nên, làm cái gì đến đây cầu xin Mộ Tu Kiệt?

Bọn họ trở về, tiếp tục tìm Cố Cơ Uyển là được.

Chuyện của Cố Thị, giao cho bọn trẻ đi làm, thật sự không được, mất thì mất thôi!

Ông cụ Cố lại lắc đầu, vẫn nhìn về phía cửa khách sạn.

“Ông lại đi nói với bọn họ một tiếng, cứ nói, tôi có vài lời quan trọng muốn nói với cậu cả Mộ!”

“Ông cụ, đừng tiếp tục cầu xin tên khốn đó nữa!”

Quản gia Đinh thật sự không nhìn tiếp được nữa, chuyện liên quan về Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển, ông ta cũng biết một ít.

Nhưng bây giờ nhìn vào, Mộ Tu Kiệt đối với Cố Cơ Uyển thật sự không để tâm, ông cụ còn đến cầu xin anh, thành ra cái gì chứ?

Nếu như vì Cố Thị thì càng không cần thiết.

Ông cụ kiêu ngạo cả đời, già rồi còn phải đến đây hạ mình cầu xin người khác, quá khiến người ta khó chịu rồi!

“Lão Đinh, ông sao tùy hứng như trẻ con vậy?”

Ông cụ Cố quay đầu lườm ông ta, nhíu mày: “Mau, đi nói với bọn họ một tiếng, tôi thật sự có chuyện quan trọng, muốn tìm cậu cả Mộ.”

Quản gia Đinh bất lực, vừa muốn đi vào hỏi lại, không ngờ, thang máy ở đại sảnh ting một tiếng mở ra.

Vài bóng người từ trong đi ra, người xuất sắc nhất đó, không phải chính là cậu cả Mộ sao?

“Lão Đinh, mau, đẩy tôi qua đó.” Ông cụ lập tức nói.

“Ờm... được.” Quản gia Đinh sững ra một chút mới phản ứng lại, lập tức đẩy ông cụ qua đó.

“Cậu cả Mộ, tôi có vài lời muốn nói với cậu, 10 phút, trì hoãn 10 phút của cậu có được không?”

Ông cụ Cố lần này rất chủ động, hoàn toàn không giống như lần trước.

Ông ta bây giờ đã hết cách, nếu không phải vì Uyển Uyển, ông ta sợ rằng cũng sẽ không như vậy.

Dù sao, vì Cố Thị, thật sự không đáng để ông cụ hạ mình như vậy.

Mộ Tu Kiệt nhìn ông cụ, khóe môi nhếch lên: “Ông cụ Cố, thật không khéo, tôi còn có việc, phải đi rồi.”

“Thật sự chỉ mất 10 phút thôi, không, 5 phút là được.”

Ông cụ biết anh hận mình, chuyện này, nếu như không phải vì Cố Cơ Uyển, đời này kiếp này, ông có đến lúc chết, sợ rằng đều sẽ không nói ra.

Nhưng, bây giờ đối với ông ta mà nói, Cố Cơ Uyển mới là quan trọng nhất.

Chuyện quá khứ, có lẽ cũng nên có một cái kết rồi.

Chuyện đó để trong lòng quá lâu, trên thực tế, đến bây giờ thỉnh thoảng nhớ đến, vẫn thấy hoảng hốt.

“Cậu cả Mộ, tôi thật sự chỉ cần 5 phút thời gian của cậu, nói xong, nếu như cậu còn không thay đổi suy nghĩ, ông già tôi mãi mãi sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”

Đáng tiếc, Mộ Tu Kiệt ngay cả một chữ cũng không muốn nghe: “Nếu như vì Cố Thị, xin lỗi, tôi không rảnh.”

Anh vòng qua bà cụ Cố, cất bước muốn rời khỏi.

“Vì Uyển Uyển!” Đằng sau, ông cụ Cố chuyển bánh xe lăn, thấy thân ảnh của anh rõ ràng hơi khựng lại.

Thằng nhóc thối tha này, ít nhất, đối với Uyển Uyển của nhà bọn họ không phải không có chút tình nghĩa nào.

“Tôi biết Uyển Uyển ở đâu, cậu có muốn nghe?”

“Chuyện của Cố Cơ Uyển, không có liên quan đến tôi.”

Mộ Tu Kiệt dường như có hơi kháng cự, chân đã nhấc lên, muốn rời khỏi.

Nhưng khi ông cụ sắp tuyệt vọng, anh bỗng xoay người lại, nhìn ông ta: “5 phút.”

5 phút, từ đại sảnh về đến phòng khách sạn của Mộ Tu Kiệt, đã mất một phút thời gian.

Ông cụ để quản gia Đinh đợi ở bên ngoài, Mộ Tu Kiệt khoát tay, Lâm Duệ cũng lui ra ngoài.

Trong căn phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Cố Cơ Uyển đang ở đâu?”

Sắc mặt của Mộ Tu Kiệt không mấy thân thiện, đối với ông cụ Cố, một chút nhẫn nại cũng không có.

Anh đối với trưởng bối mặc dù trước nay không có nhiệt tình, nhưng, ít nhất cũng sẽ lễ phép.

Nhưng đối với ông cụ Cố, một chút lễ phép cũng không cần phải có.

Ông cụ này, năm đó, đã hại chết bà nội của anh!

“Tôi không biết.” Ông cụ Cố không muốn lừa anh.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Mộ Tu Kiệt lập tức tối sầm lại, tức giận nói: “ông lại dám lừa tôi!”

“Cậu cả Mộ, tôi hôm nay đến, là muốn nói với cậu sự thật năm đó.”

“Sự thật, tôi tự mình có thể đi tra, không đến lượt ông đến nói!”

Chuyện này, anh quả thật luôn cho người đi điều tra.

Chỉ cần tra được chứng cứ thì sẽ lấy tội danh bắt cóc giết người để kiện ông lão này.

Còn cái sự thật mà ông ta nói, từ trong miệng của một hung thủ giết người, bạn mong nghe được sự thật gì chứ?

Anh một chữ cũng sẽ không tin.

“Tôi không có giết bà nội của cậu, cũng không có tham gia vào vụ bắt cóc, thậm chí, tôi và bà nội của cậu là bạn rất thân.”

Ông cụ thở dài, những chuyện năm đó, thật sự không muốn tiếp tục nhắc tới nữa.

Nhưng bây giờ, không nhắc không được rồi.

“Cậu cả Mộ, bà nội cậu năm đó quả thật từng đến tìm tôi..."

“Không phải bà nội tôi đến tìm ông, là ông bắt cóc bà nội tôi!” Mộ Tu Kiệt đã nhận định điểm này!

Ông cụ lại thở dài: “Sự việc thật sự không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không muốn nói chuyện năm đó ra ngoài, là vì... vì bà nội của cậu.”

“Cái rắm!”

“Cậu cả Mộ, tôi cho cậu xem một lá thư.”

Ông cụ Cố không thể tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, chỉ có thể từ trong ngực của mình lấy ra lá thư cất giấu mấy chục năm.

“Bút tích của bà nội cậu, cậu có lẽ không nhận ra, có điều, ông nội cậu nhất định có thể nhận ra.”

Lá thư này, mặc dù được cất giữ rất tốt, nhưng nhìn vào, cũng quả thật lâu lắm rồi.

Mộ Tu Kiệt nhìn lá thư, bút tích của bà nội, anh có lẽ thật sự không thể giám định được, có điều, bút tích này, thật sự có hơi giống.

Bà nội có vài bút tích còn để lại trong phòng sách của ông cụ nhà họ Mộ, bút tích của bà, Mộ Tu Kiệt đã từng nhìn thấy.

Anh cuối cùng cầm lấy lá thư, rút tờ giấy bên trong ra.

Vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên tối sầm xuống.

“Ông cụ Cố, ông đã hại bà nội tôi, vậy mà còn muốn vu oan cho bài”

Lá thư này, là thư một người phụ nữ viết cho một người đàn ông, một lá thư tỏ tình.

Trong thư nói, người phụ nữ gả cho người đàn ông bà ta không yêu, bà ta rất đau khổ, bà ta cũng biết, ban đầu là chồng của bà ta thiết kế, để bà ta hiểu lầm người đàn ông kia.

Cho nên, bà ta tức giận gả đi, nhưng hiện nay, bà ta phát hiện sự thật, biết người đàn ông đó không có lừa bà ta, bà ta hối hận rồi.

Bà ta muốn quay về bên cạnh người đàn ông đó, muốn cùng người đàn ông đó cao chạy xa bay.

Trong thư tình ý dạt dào, toàn là tâm niệm của người phụ nữ với người đàn ông đó, hối hận nói về sự hiểu lâm năm đó.

Và, bà ta tha thiết muốn được ở cùng người đàn ông đó.

“Ông không cần lấy một lá thư giả này đến lừa tôi, ông tưởng tôi sẽ tin mấy lời bịa đặt hoang đường này của ông sao?”

“Cậu nếu như không tin thì đi hỏi ông nội cậu, năm đó có phải đã hãm hại tôi không, để tôi cõng trên lưng tội danh phản bội? Và bà nội của cậu, bà ấy vốn dĩ cùng tôi là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã tự định chung thân rồi.”

Nói đến chuyện năm đó, trái tim của ông cụ, vẫn ẩn giấu vài phần nặng nề.

“Năm đó, tôi phải ra nước ngoài một chuyến, chúng tôi đã nói rồi, đợi tôi trở về, chúng ta sẽ kết hôn, nhưng ai biết, khi tôi trở về, bà nội cậu đã gả cho ông nội của cậu rồi.”